Tầm Hoan (NP)

Chương 6

Trước Sau

break

Tim Vân Tranh lỡ nhịp, suýt ngất trong nụ cười lười biếng ấy.

Môi hắn mỏng, khóe miệng khẽ nhếch, tạo thành đường cong yêu mị.

Mũi cao thanh tú, đôi mắt phượng hẹp dài, lông mày sắc nét nghiêng cắm vào tóc mai.

Quan trọng nhất, giữa trán hắn là đóa hoa sen sáu cánh.

Trong Tề Vân Quan, đệ tử tu luyện đến hoa sen sáu cánh là có thể thành tiên.

Ngay cả sư tôn cũng chỉ có bốn cánh.

Người này rõ ràng đã đạt cảnh giới thành tiên, sao lại ở trong Tề Vân Động?

Đang mải nghĩ, nàng nghe hắn hỏi: “Lạnh không?”

Vân Tranh gật đầu, môi chắc đã tím ngắt vì lạnh.

Thấy nàng gật, hắn bất ngờ kéo nàng vào lòng.

Vân Tranh chưa quen bị nam nhân lạ ôm, giãy giụa muốn thoát ra.

Nhưng hắn niệm chú chống lạnh, một luồng khí ấm áp bao bọc nàng, cách ly cái rét buốt bên ngoài.

“Ngươi nhập môn bao lâu rồi?” Hắn hỏi.

“Hơn hai mươi năm.” Vân Tranh tính nhẩm, đáp.

Nhờ trú nhan thuật, dung mạo nàng chẳng thay đổi nhiều, trông vẫn như thiếu nữ chưa lớn.

“Lâu thế mà chưa học thuật chống lạnh?”

Vân Tranh đỏ mặt, quên cả giãy giụa.

Không muốn mất mặt trước người đẹp như thần tiên này, nàng vội biện minh: “Ta tư chất kém, chỉ học được chút da lông. Với lại, nơi này lạnh quá, học được cũng chẳng đủ dùng.”

Nàng nói vậy, nhưng chẳng dám thừa nhận do ngày thường lười biếng, chỉ biết mấy chiêu vớ vẩn.

Hắn không vạch trần, hỏi tiếp: “Sao bị phạt đến đây?”

Câu hỏi khơi dậy ủy khuất trong lòng Vân Tranh.

Nàng kể tỉ mỉ mọi chuyện, nhấn mạnh mình bị oan.

Cuối cùng, nàng vội hỏi: “Ngươi tin ta chứ?”

“Đương nhiên,” hắn cười đáp.

Ngón tay hắn khẽ vuốt môi Vân Tranh như đang suy ngẫm điều gì.

Lần đầu có người làm hành động thân mật với nàng, Vân Tranh cảm thấy kỳ lạ.

Nàng chợt nhớ mình còn nằm trong lòng hắn, bất an giật mình, nhưng bị hắn đè lại.

“Vân Phi sư tỷ của ngươi sao lại phạt ngươi?” Hắn đổi chủ đề, không cho nàng thời gian nghĩ về sự thân mật giữa họ.

Hắn muốn nàng tập trung vào chuyện khác, để hắn tiếp tục ôm thân thể mềm mại này.

Hàng trăm năm bị giam lỏng ở đây, giờ có miếng thịt đến miệng, sao hắn dễ dàng buông tha?

Vân Tranh ngẩn người, không hiểu vì sao hắn hỏi vậy.

“Đánh vỡ một cái bình chẳng phải chuyện lớn. Nhưng nàng phạt ngươi xuống tầng chín Tề Vân Động, rõ ràng muốn lấy mạng ngươi. Ngươi biết vì sao nàng muốn ngươi chết không?”

Vân Tranh đoán có lẽ vì đêm đó nàng nghe lén cuộc trò chuyện giữa sư tỷ và sư tôn nên Vân Phi muốn giết nàng diệt khẩu.

Nhưng nàng không muốn kể chuyện này với người trước mặt.

Việc ấy chỉ nên có ba người biết.

Nàng đáp: “Sư tỷ hiểu lầm ta. Sư tôn không ở trong quan, sư tỷ chỉ thay quyền làm chủ thôi.”

Hắn cười nhạt: “Ha, thật buồn cười! Tề Vân Sơn từ bao giờ để một nữ đệ tử Vân tự làm chủ?”

Vân Tranh thở dài, nàng quan tâm chuyện luồng hồng quang kia hơn.

Nửa lầm bầm, nửa hỏi hắn: “Ngươi nói, người vào phòng sư tôn muốn làm gì?”

Hắn không trả lời, chỉ cười, nâng cằm Vân Tranh, nói: “ŧıểυ cô nương, nghĩ mấy chuyện đó làm chi? Không bằng chúng ta làm chút việc thú vị, được không?”

“Việc thú vị gì?” Vân Tranh ngơ ngác hỏi.

Hắn chẳng đáp, xoay người đè nàng xuống dưới.

Ngón tay lướt qua má nàng, dừng lại trên đôi môi mềm mại.

Hắn khẽ nói: “Cái miệng nhỏ này thật đẹp, khiến người ta chỉ muốn nuốt trọn.” Dứt lời, hắn cúi xuống hôn lên môi nàng.

“Ưm!” Hành động quá đột ngột, Vân Tranh sững sờ, mắt mở to.

Khi phản ứng lại, nàng vội đẩy hắn ra, nói: “Không được!”

Hắn không cưỡng ép, thuận thế buông nàng, hỏi: “Vì sao?”

Vân Tranh đỏ bừng mặt, hồi lâu mới lí nhí: “Vì… sư tỷ nói, chuyện này… chỉ nên làm với người mình thích…” Câu cuối nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Hắn lại nâng cằm nàng, buộc nàng nhìn mình, cười hỏi: “Vậy nàng, không thích ta sao?”

Vân Tranh không dám đối diện đôi mắt câu hồn của hắn, thì thầm: “Thích…”

Giờ phút này, mặt nàng đỏ như nắng hạ, nét ngượng ngùng làm nàng thêm ba phần kiều diễm. Hắn dịu dàng hỏi: “Vậy sao lại không được, hử?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc