Tầm Hoan (NP)

Chương 5

Trước Sau

break

Nhưng dù nghiêm khắc với bản thân, sống đúng mực, rắc rối vẫn tìm đến.

Hôm ấy, như thường lệ, Vân Tranh chuẩn bị quét dọn phòng Thanh Lưu.

Khi đi ngang cửa sổ, nàng thấy một luồng hồng quang chói mắt trong phòng, xuyên qua giấy dán cửa sổ.

Nàng giật mình, quát: “Ai ở đó!”

Có lẽ tiếng nàng làm kinh động người bên trong.

“Rầm” một tiếng như có vật gì rơi xuống đất, vỡ tan.

Chắc chắn kẻ đó hoảng loạn làm đổ đồ, càng chứng tỏ trong lòng có tật.

Vân Tranh vội bước đến, đẩy cửa xông vào.

Trong phòng không một bóng người, hồng quang đã biến mất, chỉ còn một đống mảnh vỡ trên sàn.

Vân Tranh nhìn kỹ, lòng kinh hãi – đó là Tĩnh Tâm Bình, một trong những pháp bảo của Tề Vân Quan.

Hồng quang hẳn là do thi triển hỏa hệ tiên thuật.

Nhưng sao lại có người dùng tiên thuật trong phòng sư tôn?

Vân Tranh tự hỏi, trong quan ai tu hỏa hệ tiên thuật?

Nàng quan sát xung quanh, chẳng thấy gì bất thường.

Đúng lúc ấy, tiếng Vân Phi gọi vang lên ngoài cửa: “Vân Tranh! Vân Tranh!”

Nếu bị sư tỷ thấy cảnh này chắc chắn sẽ hiểu lầm.

Vân Tranh hoảng hốt, chưa biết làm sao thì Vân Phi đã bước nhanh đến.

“Ta tìm ngươi cả buổi—” Lời Vân Phi ngừng bặt khi thấy mảnh vỡ Tĩnh Tâm Bình.

Nàng trừng mắt nhìn Vân Tranh.

Vân Tranh thấy ánh mắt Vân Phi, biết ngay sư tỷ hiểu lầm, vội giải thích: “Sư tỷ, không phải như ngươi nghĩ. Khi ta vào, Tĩnh Tâm Bình đã vỡ rồi.”

“Không phải ngươi thì là ai?” Vân Phi nheo mắt, ánh nhìn không chút ấm áp.

Vân Tranh vội kể lại những gì mình thấy, nhưng Vân Phi lạnh lùng: “Ngươi còn ngụy biện? Ngoài ngươi, ngày thường ai vào phòng sư tôn? Giờ sư tôn không ở đây, ta thay quyền quản lý. Ngươi làm vỡ pháp bảo quý của bổn môn, phạt ngươi đến tầng thứ chín Tề Vân Động để suy nghĩ, đợi sư tôn về sẽ định đoạt.”

Vân Phi nói xong, lòng thoáng khoái ý, nghĩ: Để xem lần này ngươi còn được che chở thế nào.

Tề Vân Động có mười tầng, càng xuống sâu nhiệt độ càng thấp.

Năm tầng trên là nơi đệ tử tu luyện, còn năm tầng dưới vì quá lạnh nên thường dùng để trừng phạt.

Vân Tranh ngày thường chỉ tu luyện ở tầng một, hai.

Trong quan, chỉ Vân Mẫn có tu vi cao nhất mới đến được tầng năm.

Lần này Vân Phi phạt nàng đến tầng chín – rõ ràng muốn lấy mạng nàng.

Vân Tranh hết đường chối cãi, lòng đầy ủy khuất, nhưng Vân Phi hiện có quyền chưởng môn, nàng không thể không tuân.

Sư tôn vừa xuống núi, không biết bao giờ mới về.

Đừng nói vài tháng, nàng e rằng vài ngày cũng chẳng trụ nổi.

Cuộc gặp cuối trước khi sư tôn đi hóa ra lại là lần gặp cuối cùng.

Không biết sau này, hắn có còn nhớ đến nàng?

Vân Tranh thở dài, niệm Ngự Phong Quyết, thuận gió bay đến tầng thứ chín Tề Vân Động.

Vừa bước vào, luồng khí lạnh buốt ập đến khiến Vân Tranh khó thở.

Nàng quan sát sơn động, bất ngờ phát hiện một người ngồi xếp bằng tĩnh tọa trong góc.

Nàng kinh hãi, nghi người đó đã chết.

Nếu nhớ không lầm, Vân Mẫn sư huynh thân người lợi hại nhất trong môn cũng chỉ xuống được tầng năm.

Bị phạt đến tầng chín, làm sao còn sống nổi?

“Hử?” Người ấy khẽ động, phát ra một âm thanh lười biếng như vừa tỉnh giấc.

Hồi lâu, hắn chậm rãi mở mắt nhìn Vân Tranh: “ŧıểυ cô nương, lại đây.”

Vân Tranh run giọng hỏi: “Ngươi… là người hay quỷ?”

“Ha ha,” hắn cười khẽ, giọng nói êm tai lạ thường. “Là quỷ thì sao? Ngươi cách thành quỷ chẳng phải chỉ một bước? Có ta làm bạn chẳng phải tốt à?”

Vân Tranh nghĩ hắn nói cũng đúng.

Nơi này lạnh hơn nàng tưởng, e rằng nàng chẳng thấy được mặt trời ngày mai.

Quỷ hay người thì có gì khác?

Nghĩ vậy, nàng bước tới.

Đến gần, nàng ngẩn ngơ.

Thanh Lưu sư tôn vốn là người đẹp nhất nàng từng gặp, nhưng người này còn vượt xa vài phần.

Nếu không nghe giọng nói trước, nàng chắc chắn sẽ tưởng hắn là nữ tử.

Hắn dường như quen bị nhìn chằm chằm, chẳng né tránh ánh mắt Vân Tranh, khóe miệng cong lên, nở nụ cười câu hồn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc