Vân Tranh đã quá quen với sự vô tình và tính khí thất thường của Thanh Liên.
Nàng sợ hắn lại làm gì mình, đành cầu xin: “Sư bá, cầu người, đừng vậy. Vân Tranh không phải loại nữ nhân đó.”
“Ồ? Thế sao?” Thanh Liên siết chặt cổ tay nàng, không cho nàng rời khỏi tầm kiểm soát, lạnh lùng nói:
“Vậy ta muốn nghe, ngươi tự nhận mình là nữ nhân thế nào? Miệng nói chỉ làm chuyện đó với người mình thích, nhưng mê man lại gọi tên Thanh Lưu. Ngươi nghĩ mình là loại nữ nhân gì?”
Vân Tranh tái mặt, hóa ra Thanh Liên biết nàng thích sư tôn vì những lời mê sảng ấy.
Nàng câm lặng, không đáp được.
“Không trả lời nổi?” Thanh Liên hừ lạnh, đè nàng xuống, một tay xé vạt áo nàng, nói: “Giờ rõ chưa? Vật nhỏ, ngoan ngoãn nghe sư bá, ta đã nói sẽ đối tốt với ngươi, sẽ không bạc đãi ngươi.” Ngón tay hắn lướt qua má nàng, trượt xuống cổ thon, đến trước ngực nàng.
“Không cần!” Vân Tranh cố đẩy tay hắn ra.
Thanh Liên một tay bắt lấy cổ tay nàng, cố định chúng trên đỉnh đầu.
Hắn ghé sát, nhìn xuống nàng, nói: “Một đệ tử Vân tự mà dám cãi lệnh sư bá? Nên phạt.” Dứt lời, tay hắn chuyển đến trước ngực nàng, ngón tay kẹp lấy một điểm phấn hồng, siết mạnh.
“Đau quá!” Vân Tranh thét lên, lệ trào xuống má.
“Đau?” Thanh Liên nhướng giọng, như không tin, tay chuyển sang bên kia.
Vân Tranh hoảng loạn thoát khỏi giam cầm, nắm lấy cổ tay hắn cố đẩy ra, khóc lóc van xin:
“Vân Tranh không dám cãi lệnh sư bá nữa, cầu người đừng siết. Vân Tranh biết sai rồi, thật sự…”
Nàng nức nở xin tha, lòng tràn ngập sợ hãi trước vị sư bá thất thường, nhưng chẳng còn cách nào ngoài cầu xin.
“Sai thì phải chịu phạt, lần sau mới ngoan.” Thanh Liên dịu giọng, nhưng khiến Vân Tranh run rẩy.
Vì nàng vừa thoát khỏi, hắn rút đai lưng từ y phục bên cạnh, trói chặt tay nàng vào một khối đá nhô ra, nói: “Như vậy, đôi tay này mới không vướng víu.”
Vân Tranh kinh hãi nhìn sư bá, không biết mình sẽ bị trừng phạt ra sao.
Thanh Liên dùng sức kẹp lấy nhũ hoa non mềm của Vân Tranh, vừa lòng nhìn nàng run rẩy vì sự vuốt ve của mình.
Bàn tay hắn lại chuyển sang bên kia, kẹp lấy rồi dùng lực.
Cứ thế lặp lại.
Vân Tranh đau đớn khôn xiết, nức nở, nước mắt giàn giụa ra sức lắc đầu, muốn thoát khỏi sự khống chế của Thanh Liên.
"Vật nhỏ, sao ngươi lại thích khóc thế này? Chẳng lẽ ngươi quên những lúc trước ta làm ngươi phát tình sao?" Thanh Liên dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của Vân Tranh rồi hôn lên đôi môi đang run rẩy của nàng.
Hắn ngậm lấy đôi môi mềm mại mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của Vân Tranh.
Đôi môi mềm mại khiến hắn mê muội.
Môi Thanh Liên trượt xuống cổ và vai Vân Tranh, cắn mυ"ŧ không ngừng, cuối cùng chuyển đến nách, ngậm lấy một lớp thịt mỏng rồi dùng sức cắn.
Chỗ thịt non mịn ấy khiến Vân Tranh đau đớn kêu lên: "Sư bá! Đau... Đừng cắn, xin người, đau!"
Thanh Liên làm ngơ, hai tay đồng thời bóp mạnh hai nhũ hoa trước ngực Vân Tranh.
"Sư bá, xin người tha cho Vân Tranh đi, ta sai rồi, thật sự sai rồi..." Vân Tranh đau đớn run rẩy, khóc lóc van xin, nhưng không nhận được chút thương xót nào từ Thanh Liên.
Thanh Liên vẫn không để ý, tiếp tục véo cắn hồi lâu.
Ngực Vân Tranh như bị thiêu đốt, nóng rát, căng tức.
Bàn tay Thanh Liên trượt xuống hạ thể của Vân Tranh, lau đi chất lỏng da^ʍ đãиɠ chảy ra, rồi giơ bàn tay lên trước mặt nàng, nói: "Ngươi tự nhìn xem, chảy nhiều nước như vậy, ngươi nói rốt cuộc là đau hay sướиɠ, hả?"
Không đợi Vân Tranh trả lời, hắn tiếp tục: "Chậc chậc, nhiều hơn cả những lần trước ta làm ngươi đấy. Ngươi thích lắm đúng không? Nhìn bộ dạng đáng thương kia, trong xương cốt cũng đê tiện như sư phụ ngươi. Miệng thì nói không muốn, cuối cùng đều bị ta làm cho sướиɠ người, chẳng phải sao?"
Vân Tranh khóc lóc lắc đầu: "Không phải... Không phải vậy..."
Thanh Liên không để ý đến Vân Tranh, vùi đầu vào giữa hai chân nàng, dùng phương pháp tương tự cắn mυ"ŧ vùng thịt non, đồng thời dùng lực bóp lấy âm hạch.
Vân Tranh run lên, từ nơi kín đáo phun ra một dòng nhiệt lưu.
Thanh Liên ngẩng đầu lên nhìn Vân Tranh: "Đến thế này mà còn tiết ra được, thật đúng là da^ʍ đãиɠ. Xem ra ta nhặt được một bảo bối rồi, không uổng công ta bị nhốt ở đây bao năm."
"Sư bá dừng lại đi, xin người đừng làm nữa, thật sự đau quá..." Vân Tranh vừa mới tiết xong, nên có chút vô lực.
Hơn nữa nàng khóc lóc quá nhiều, giọng nói đã khàn đi, giờ phút này nghe có chút khó nghe.
"Ha ha." Thanh Liên cười khẽ: "Thật hư hỏng, tự mình sướиɠ xong rồi thì không muốn nữa à? Sư bá ta còn đang hưng phấn đấy.”
“Hơn nữa, sư bá còn chưa nói cho ngươi biết nam nhân và nam nhân làm thế nào đâu, sao có thể dừng lại?" Thanh Liên nói, nâng bàn tay lên, vận khí, một luồng hơi nước chậm rãi tụ lại trong tay hắn, ngưng kết thành một vật thô to, hình dáng giống ©ôи th!t của nam nhân.