Thanh Liên dùng ngón tay chạm vào cúc hoa của Vân Tranh, dính chút dâm dịch rồi định xâm nhập vào.
Vân Tranh kinh hãi, vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi ngón tay hắn.
Thanh Liên thô bạo xoay người Vân Tranh lại, bắt nàng quỳ sấp trước người mình rồi lạnh lùng nói: "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho ngươi kɧoáı ©ảʍ chưa từng có. Bằng không, ta sẽ khiến ngươi đau đớn gấp trăm ngàn lần so với vừa nãy."
Nghe Thanh Liên nói, Vân Tranh không dám giãy giụa nữa, cắn răng chịu đựng ngón tay Thanh Liên khuấy đảo trong hoa cúc.
Một lát sau, nàng cảm thấy một vật lạnh lẽo đặt ở miệng hoa cúc, đồng thời nghe Thanh Liên nói: "Thả lỏng chút để nó tiến vào, thứ này rất trơn, không sao đâu."
Vân Tranh cố gắng thả lỏng thân thể để vật kia tiến vào.
Nàng biết nó rất lớn nên cố gắng thả lỏng để bớt đau đớn.
Nhưng chỉ cần vật kia tiến vào một chút, Vân Tranh đã cảm thấy đau đớn xé rách đến mức muốn chết đi, nhưng dần dần, phía sau tê dại, không còn cảm giác đau đớn, chỉ mơ hồ cảm thấy vật kia đang chuyển động bên trong.
Thanh Liên áp người lên lưng Vân Tranh, cắn vành tai nàng nói: "Ngươi xem, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, không sai mà, không đau đúng không?"
Vân Tranh thuận theo gật đầu, nước mắt lại không ngừng chảy ra.
Lại nói Thanh Lưu, sau khi rời khỏi Tề Vân Sơn liền đi thẳng đến địa điểm được nhắc đến trong thư.
Tề Vân Sơn ở chính nam, còn nơi tổ chức luận đạo hội lại ở phía bắc.
Dù Thanh Lưu cưỡi mây đạp gió không ngủ không nghỉ cũng mất cả tháng đường.
Đến nơi, hắn thấy các chưởng môn đạo quán đã tề tựu, xem ra mình đến muộn nhất.
Thanh Lưu vội hành lễ tạ tội, vài vị đạo hữu đều là người quen, trêu chọc hắn vài câu rồi bỏ qua.
Hôm ấy, Thanh Lưu đang trò chuyện vui vẻ với bạn bè, chợt thấy một con hạc giấy bay vào từ cửa sổ, lượn vài vòng rồi đậu trên vai hắn.
Đây là hạc giấy truyền tin, Thanh Lưu khẽ chau mày, thầm nghĩ: Chắc là trong đạo quán đã xảy ra chuyện.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng mở hạc giấy ra, thấy nét chữ mạnh mẽ, đó là bút tích của Vân Mẫn.
"Vân Tranh gặp nạn, sư tôn mau về. Đồ Mẫn."
Thư ngắn gọn rõ ràng, chắc là viết trong lúc vội vàng.
Thanh Lưu hoảng hốt, tâm trí rối bời, không biết Vân Tranh đã xảy ra chuyện gì.
Không biết hạc giấy này được gửi đi từ khi nào, nhưng nó bay vòng tìm mình chắc đã mất chút thời gian.
Từ đây đến Tề Vân Sơn, ngay cả mình cũng mất hơn tháng đường, huống chi là hạc giấy.
Đã lâu như vậy, không biết Vân Tranh giờ ra sao rồi.
Mấy vị đạo hữu thấy Thanh Lưu đọc xong thư thì sắc mặt đại biến liền biết chắc là có chuyện xảy ra ở đạo quán, bèn nói: “Thanh Lưu đạo trưởng đã có việc, chúng ta cũng không nên giữ lâu, vẫn nên nhanh chóng trở về quan trọng hơn.”
Thanh Lưu nghe vậy vội vàng tạ lỗi: “Thật sự đa tạ các vị đạo hữu, Thanh Lưu xin cáo từ, sau này còn gặp lại.”
Từ biệt xong, Thanh Lưu không dám nán lại, vội vàng niệm quyết ngự phong mà đi.
Trên đường trở về, Thanh Lưu càng không dám nghỉ ngơi, hận không thể đi vạn dặm một ngày, nhanh chóng trở về xem Vân Tranh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Càng nóng vội, càng cảm thấy mình chậm chạp.
Thanh Lưu liều mạng lên đường, thời gian trở về thế mà ngắn hơn mười mấy ngày.
Vừa về đến đạo quán, Thanh Lưu lập tức gọi Vân Mẫn đến hỏi sự tình, Vân Mẫn kể lại việc Vân Tranh bị Vân Phi phạt vào Tề Vân Động tầng chín. N
hưng Vân Mẫn cũng không biết rõ chi tiết, nguyên nhân cụ thể Thanh Lưu chỉ có thể đi hỏi Vân Phi.
Vân Phi liền kể việc Vân Tranh đánh vỡ Tĩnh Tâm Bình.
Thanh Lưu nghe xong, sắc mặt trầm trọng.
Vân Phi thấy sư tôn như vậy, trong lòng càng bất an, bèn nói: “Nếu sư tôn cảm thấy Vân Phi xử phạt không thỏa đáng, Vân Phi xin chịu mọi sự trừng phạt.”
Thanh Lưu nhàn nhạt liếc Vân Phi một cái, nói: “Ngươi đi Tổ sư gia sám hối trước đi, ta sẽ phạt ngươi sau, hiện giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Thanh Lưu hiện tại không có tâm trí để quản chuyện của Vân Phi.
Ngay khi nghe Vân Tranh bị giam vào tầng chín Tề Vân Động, điều đầu tiên Thanh Lưu nghĩ đến là sư huynh bị nhốt trong sơn động mấy trăm năm.
Sắc mặt Thanh Lưu thoáng chốc trắng bệch, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Nghĩ đến đây, Thanh Lưu thở dài một hơi, do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy chưởng môn lệnh đi về phía tầng chín Tề Vân Động.
Thanh Lưu tiến vào sơn động liền thấy Vân Tranh bị trói tay quỳ trước mặt Thanh Liên làm những việc xấu xa kia.
Thanh Lưu chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời trống rỗng, sững sờ tại chỗ.
Hắn không ngờ rằng mình vội vã trở về lại chứng kiến cảnh tượng như vậy.