Tầm Hoan (NP)

Chương 28:

Trước Sau

break

Hóa ra, trong hoảng loạn, nàng nhầm Thanh Liên là Thanh Lưu, như lúc nhỏ ốm yếu,làm nũng trong lòng sư phụ.

Nàng vừa dụi đầu vào ngực hắn, vừa nói: “Sư tôn… Vân Tranh khát…”

Thanh Liên cứng người, nhu tình vừa nhen nhóm phút chốc hóa thành lệ khí.

Hắn chẳng chút thương tiếc đẩy Vân Tranh ra, giơ tay hóa ra một khối băng bóp cằm nàng, ép nàng há miệng, nhét khối băng vào, lạnh lùng nói: “Tự mình ngậm lấy.”

Vân Tranh bị khối băng lạnh buốt làm rùng mình, chu môi không vui, chẳng hiểu sao hôm nay sư tôn lại nghiêm khắc đến thế.

Nàng bĩu môi nằm lại giường đá, quay lưng về phía Thanh Liên, mơ màng ngủ thiếp đi, miệng vẫn ngậm khối băng.

Thanh Liên nhìn bóng lưng mỏng manh của Vân Tranh, tức giận bùng lên.

Hắn vốn chẳng phải người kiên nhẫn, nay đè nén tính tình chăm sóc nàng đã là lần đầu, vậy mà nàng lại nhầm hắn là Thanh Lưu.

Hắn chăm sóc nàng, chẳng phải vì muốn xóa Thanh Lưu khỏi lòng nàng sao?

Nhưng mục đích không đạt, còn tự chuốc một bụng uất ức.

Hắn đưa tay chạm vào mái tóc mượt như tơ của nàng, thầm nghĩ: Vật nhỏ này thật biết chọc người tức chết. Thần trí mơ hồ mà vẫn làm ta tức đến thế này.

Vân Tranh mơ màng ngủ thêm một lúc, tỉnh lại tinh thần đã khá hơn nhiều.

Thanh Liên thấy nàng như vậy, biết nàng sẽ không sao nữa.

Vân Tranh tỉnh dậy, mê man nhìn quanh, trong khoảnh khắc chẳng rõ mình đang ở đâu.

Hồi tưởng lại, nàng dần nhớ ra những gì trước khi hôn mê.

Liếc nhìn Thanh Liên bên cạnh, nàng nghĩ, hắn rốt cuộc không để nàng chết.

Nhưng vì sao hắn cứu nàng?

Nàng chuyển ánh mắt ra cửa động, thầm nghĩ: Sư tôn, bao giờ người mới về?

Thanh Liên nhận ra Vân Tranh cứ nhìn chằm chằm cửa động, hành động nàng chưa từng có trước đây.

Dù trước kia nàng giận dỗi, cùng lắm chỉ quay lưng với hắn.

Chỉ cần hắn dỗ vài câu, nàng sẽ ngoan ngoãn như mèo con.

Nhưng hôm nay, vẻ si mê nhìn cửa động này là lần đầu hắn thấy.

Thanh Liên biết, nàng muốn rời đi.

Dù vì lý do gì, thái độ này khiến hắn bừng bừng lửa giận.

Hắn cố ý đánh lạc hướng nàng, hỏi: “Cảm thấy khá hơn chưa?” Khi nói, hắn dường như quên mất chính mình đã khiến nàng đi một vòng bên bờ hoàng tuyền.

Hắn chắc chắn nàng sẽ ngoan ngoãn như trước, trở lại bên hắn.

Vân Tranh nghe vậy chỉ nhàn nhạt liếc hắn, rồi lại nhìn ra cửa động.

Thanh Liên chán nản, nhận ra vật nhỏ này đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Hắn bắt đầu nghĩ cách xoay chuyển cục diện, nhớ lại lúc nàng sốt cao gọi tên Thanh Lưu.

Hắn quyết dùng đó làm điểm đột phá, chậm rãi nói: “Sao giờ không muốn nói chuyện với ta? Nếu bị nhốt trong động là sư tôn ngươi, ngươi cũng lãnh đạm thế này sao, hử?”

Vân Tranh mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng lòng khẽ động.

Nếu người bị nhốt là sư tôn, quan hệ giữa nàng và sư tôn sẽ giống như nàng với sư bá trước đây sao? Nghĩ đến hiện trạng, nàng không khỏi thất vọng.

Thanh Liên khôn khéo, lập tức bắt được những biến hóa nhỏ trên mặt nàng.

Hắn tiếp tục dẫn dắt: “Kỳ thật, ngươi thích sư đệ của ta, đúng không?”

Vân Tranh giật mình, không biết sao hắn lại phát hiện.

Bí mật đáy lòng bị vạch trần, nàng hoảng sợ nhìn Thanh Liên.

Tâm tư vi phạm luân thường bị hắn biết, chắc chắn hắn sẽ lại châm chọc nàng như trước.

Nhớ lại những lời thô bỉ của hắn, lòng nàng đau nhói.

Thanh Liên khẽ cười, giữa mày lộ vẻ tự tin nắm chắc đại cục.

Hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.

Vân Tranh cứng người, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng bị hắn giữ chặt.

Hắn chậm rãi nói: “Theo ta hiểu sư đệ, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, đúng không?”

Vân Tranh nhớ lại lời Thanh Lưu nói với Vân Phi đêm ấy, thân thể khẽ run.

Thấy vậy, Thanh Liên cong khóe môi, tiếp tục: “Kỳ thật, ngươi và ta đều là kẻ đáng thương. Chúng ta đều thích hắn, nhưng hắn lại để mặc chúng ta bị nhốt nơi lạnh lẽo này, chẳng màng. Thanh Lưu hắn…”

Hắn ngừng lại, rồi nói: “Hắn không có tâm.”

Câu cuối của Thanh Liên khiến Vân Tranh run lên, nhưng điều nàng chú ý hơn là nửa câu đầu.

Do dự hồi lâu, nàng rụt rè hỏi: “Sư bá… cũng thích… sư tôn?”

Thanh Liên thấy nàng mở lời, biết thành công đã gần, dịu dàng hỏi: “Sao, có gì không được?”

Vân Tranh ngập ngừng, nói: “Chỉ là… các người… đều là…”

“Nam nhân?” Thanh Liên nói thay nàng, rồi cười nhạt: “Ai bảo nam nhân với nam nhân thì không thể? Không bằng để sư bá dạy ngươi nam nhân với nam nhân làm thế nào, được không?” Nhớ đến đêm hoan lạc trước đây, Thanh Liên không kìm được xúc động, tay bắt đầu không an phận.

Vân Tranh nhận ra ý đồ của hắn, kinh hãi kêu: “Không cần!” Nàng nắm chặt vạt áo trước ngực, giãy giụa muốn thoát khỏi Thanh Liên.

Thanh Liên sa sầm mặt, lạnh lùng: “ŧıểυ Vân Tranh, ngươi làm sao vậy? Giận dỗi với sư bá sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc