Tầm Hoan (NP)

Chương 27:

Trước Sau

break

Vân Tranh làm ngơ không nghe thấy gì, không có chống lạnh thuật trong lòng nàng lại kiên định hơn.

Vốn dĩ khi bước vào tầng chín Tề Vân Động đã định nàng phải chết cóng ở đây.

Gặp được sư bá vốn là ngoài ý muốn, sống thêm mấy ngày này thì tốt lắm rồi, còn mong gì hơn? Ít nhất mấy tháng nữa không cần đối mặt sư tôn.

Nghĩ vậy, hai hàng lệ rơi trên má Vân Tranh, lập tức ngưng thành băng.

Thanh Liên thấy Vân Tranh ngó lơ mình, lửa giận còn hơn trước.

Vật nhỏ ngoan ngoãn giờ sắp thoát khỏi khống chế, việc này không nằm trong kế hoạch của hắn, hắn không thích cảm giác mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Hắn nâng cằm Vân Tranh, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt có một chút quật cường.

Thanh Liên nhìn Vân Tranh, cảm giác nhiệt độ rời khỏi nàng từng chút một, giờ hắn không biết lòng mình cảm thấy thế nào.

Hồi lâu sau, hắn vuốt ve đôi môi tím tái lạnh lẽo của Vân Tranh, lẩm bẩm: "Vật nhỏ, sao không cầu ta, hửm?"

Vân Tranh mấp máy môi như nói gì đó, Thanh Liên nhíu mày: "Ngươi nói gì?"

Quá suy yếu, Vân Tranh gần như hôn mê, giọng nàng rất nhỏ, như nói mớ.

Thanh Liên gần như không nghe được, chỉ có thể nhìn môi nàng mới biết nàng đang nói.

Hắn phải cúi xuống ghé tai gần miệng Vân Tranh để nghe, coi như là chút thương xót cuối cùng, nghe di ngôn của nàng để chuyển lại cho Thanh Lưu khi đến tìm nàng.

Vân Tranh khẽ nỉ non, giọng nhẹ như gió thoảng: “Sư tôn…”

Thanh Liên nghe rõ lập tức đứng thẳng người, mặt không cảm xúc nhìn xuống nàng.

Trong khoảnh khắc đó, hắn thoáng khó hiểu.

Thanh Lưu có sức hút gì mà khiến hai người không thể quên?

Một là chính hắn, hai là thiếu nữ trước mặt.

Thanh Liên biết, trên đời chẳng ai khi hấp hối còn gọi tên hắn.

Chưa từng có ai đặt hắn vào đáy lòng.

Ngay cả Vân Tranh từng nói thích hắn, muốn đối tốt với hắn, giờ phút này cũng chỉ gọi tên Thanh Lưu.

Không thể phủ nhận, lúc này Thanh Liên có chút ghen tị với sư đệ.

Hắn nói với Vân Tranh: “Ngươi còn gọi tên hắn làm gì? Hắn đã chẳng màng đến chúng ta.”

Vân Tranh thần trí mơ hồ, chẳng nghe được lời Thanh Liên.

Nàng vẫn ôm thân thể lạnh buốt, run rẩy gọi tên Thanh Lưu.

Nhưng ngay lúc ấy, Thanh Liên đưa ra một quyết định khiến chính hắn cũng giật mình, hắn không để nàng chết.

Hắn muốn nàng sống, để nàng biết Thanh Liên hắn mới là người cứu nàng khỏi nước lửa.

Tên nàng nên khắc trong lòng phải là hắn.

Nếu một ngày hắn chết, ít nhất cũng có người nhớ đến hắn, như thế chẳng phải quá nuối tiếc.

Cướp Vân Tranh từ tay Thanh Lưu, không biết sư đệ hắn sẽ mang vẻ mặt thế nào?

Nghĩ đến đây, Thanh Liên vội gia cố chống lạnh thuật lên người Vân Tranh, dùng áo ngoài bọc nàng kín hơn.

Nhưng tình trạng Vân Tranh chẳng cải thiện.

Một lúc sau, nàng bắt đầu sốt cao.

Thanh Liên vuốt trán nàng, nóng rực, bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: Tu hành bao năm, sao thân thể vẫn yếu thế này? Thanh Lưu làm sư phụ kiểu gì?

Trong sơn động, điều kiện hạn chế, Thanh Liên không thể tìm dược cho nàng.

Hắn chỉ biết vuốt trán nàng, hy vọng nàng tự hồi phục.

Vân Tranh sốt đến mê man, không ngừng nói sảng, luôn miệng gọi Thanh Lưu.

Thanh Liên từ phẫn nộ dần chết lặng, rồi đến giờ chẳng còn cảm giác gì khi nghe tên ấy.

Hắn chỉ còn lại chút bất lực.

Chẳng biết qua bao lâu, Thanh Liên nghe Vân Tranh yếu ớt nói: “Nước… Nước…” Hắn giật mình, nhận ra mình đã ngồi ngẩn ngơ bên giường đá từ lúc nào.

Sờ trán nàng, đã bớt nóng.

Hắn nhìn về lỗ nhỏ dẫn nước trong động.

Lỗ này được đục để dẫn nước mưa từ dòng suối trên núi.

Nhưng gần đây trời nóng, chẳng mưa, chỉ có vài giọt tí tách rơi.

Thanh Liên kiên nhẫn hứng, mất nhiều công sức mới tụ được một vốc nước nhỏ trong lòng bàn tay.

Hắn nâng vốc nước quý giá đến trước mặt Vân Tranh, một tay đỡ đầu nàng, đưa tay đến môi nàng, nói: “Uống đi, chỉ có ngần này.”

Vân Tranh hé mắt, mê man nhìn Thanh Liên.

Hồi lâu, nàng chậm rãi thè lưỡi, như mèo con liếʍ sạch nước trong tay hắn rồi lại khẽ nói: “Nước…”

Thanh Liên biết chút nước ấy chẳng đủ cho người vừa hạ sốt.

Hắn thở dài, đành quay lại tiếp tục hứng nước.

Trong lúc chờ, hắn vươn tay kia, niệm khẩu quyết ngưng tụ hơi nước thành mấy khối băng vuông vức.

Hắn ngửa đầu, ngậm hết băng vào miệng.

Khi hứng được kha khá nước, băng trong miệng cũng hóa thành nước không còn lạnh.

Hắn nâng Vân Tranh dậy, đút nước trong tay cho nàng.

Uống xong, nàng lại đòi nước.

Thanh Liên cúi xuống hôn lên môi nàng, truyền nước trong miệng cho nàng.

Uống xong, Vân Tranh như trẻ nhỏ dụi đầu vào ngực Thanh Liên.

Hắn khựng lại rồi nhẹ ôm nàng, thầm nghĩ cô nương bướng bỉnh này cuối cùng cũng tỉnh.

Nhưng nàng lẩm bẩm: “Sư tôn… Vân Tranh khó chịu…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc