Như vậy, “nàng” kia hiển nhiên là Vân Tranh.
Từ khi nhập môn đã hơn mười năm trôi qua.
Nhớ lại những năm tháng bên sư tôn, dù là lúc hắn bất đắc dĩ lắc đầu nhìn nàng, dịu dàng xoa đầu nàng, hay dung túng cho sự lười biếng và sai lầm của nàng… Tất cả khiến Vân Tranh luôn nghĩ mình đặc biệt trong mắt sư tôn.
Đến giờ, nàng mới biết mình chẳng có gì nổi bật.
Hóa ra, bấy lâu nay nàng tự đa tình.
Dưới ánh trăng, Vân Tranh nhìn bóng mình in trên mặt nước.
Từ khi tu tập trú nhan thuật, dung mạo nàng đã dừng ở trạng thái đẹp nhất, nhưng cũng chỉ thanh tú tầm thường.
Tư chất tu vi càng không đáng nhắc tới, huệ chất lan tâm lại càng không có.
Một kẻ bình thường như nàng, dựa vào đâu để được sư tôn coi trọng, đối đãi đặc biệt?
Hắn nói: “Các ngươi đều là đồ đệ của ta, ta cự tuyệt ngươi, đương nhiên cũng không đáp ứng nàng.”
Lời này dù là cự tuyệt Vân Phi, nhưng Vân Tranh như thấy sư tôn đứng trước mặt, từng chữ khắc sâu vào lòng nàng.
Bởi nàng cũng từng ôm tâm tư tương tự Vân Phi.
Vân Tranh có chút may mắn vì vô tình nghe được cuộc trò chuyện đêm nay, giúp nàng bóp chết ý niệm không nên có ngay từ trong trứng nước.
Nhưng nàng cũng hối hận, giá mà nàng có thể len lén thích sư tôn như trước, vì một nụ cười hay ánh mắt của hắn mà thầm vui, như thế chẳng phải tốt hơn sao?
Vân Tranh lại xách một chậu nước, đứng trước cửa phòng Thanh Lưu.
Nàng hít sâu, giấu kín tâm tư vào đáy lòng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, gõ cửa: “Sư tôn, Vân Tranh mang nước đến rồi.”
Thanh Lưu không biết Vân Tranh nghe được bao nhiêu, lòng luôn bất an.
Thấy nàng đi lấy nước lâu không trở lại, hắn càng khó lòng yên tâm.
Nghe tiếng gõ cửa, hắn vội mở cửa để nàng vào.
Vân Tranh đặt chậu đồng lên giá, lấy khăn đưa cho Thanh Lưu.
Động tác thuần thục như mọi ngày.
Thanh Lưu nhận khăn, nhưng vô tình liếc thấy ngực áo nàng.
Vạt áo ướt sũng dính chặt vào người phác họa đường cong hoàn mỹ.
Dưới ánh nến cam mông lung, nàng trông càng mê hoặc.
Tim Thanh Lưu đập thình thịch.
Hắn hít sâu, đè nén tâm tư không nên có, dùng khăn lau mặt, rồi trả lại cho Vân Tranh, cố ý hỏi như vô tình: “Cuộc nói chuyện vừa rồi giữa ta và Vân Phi sư tỷ của ngươi, ngươi nghe được bao nhiêu?”
Vân Tranh đã nghĩ kỹ cách trả lời.
Nàng ra vẻ ngơ ngác, hỏi: “Nói chuyện gì?”
Nàng cho rằng giả vờ như chẳng nghe thấy gì là cách tốt nhất.
Thà trốn tránh còn hơn nghe sư tôn chính miệng xác nhận hắn không đối đãi đặc biệt với nàng, hoặc nghe những lời chỉ là xã giao.
“Không có gì.” Thanh Lưu lắc đầu, lòng nhẹ nhõm.
Hắn không rõ tại sao mình không muốn Vân Tranh nghe cuộc trò chuyện vừa rồi, chỉ biết trực giác mách bảo rằng nếu nàng nghe được chắc chắn sẽ buồn.
Mà hắn không muốn cô gái nhỏ trước mặt phải khổ sở.
Chỉ thế thôi.
Thật chỉ thế thôi sao?
“Trời không còn sớm, không có việc gì thì nghỉ ngơi đi.” Thanh Lưu nói.
Vân Tranh gật đầu: “Vậy đệ tử xin cáo lui.”
Ngay khi nàng bước đến cửa, Thanh Lưu đột nhiên gọi: “Chậm đã.”
Vân Tranh ngỡ ngàng quay lại, thấy Thanh Lưu mỉm cười nhìn mình.
Nụ cười ấy, dù giữa đông lạnh giá cũng tựa xuân phong ấm áp.
Nàng ngẩn ngơ nhìn hắn – đôi mày tà tà nhướn lên, mắt sáng như nước, mũi cao thẳng, khóe môi cong nhẹ.
Giữa trán, đóa hoa sen bốn cánh đỏ sẫm điểm xuyết làm khuôn mặt ôn nhuận như ngọc thêm vài phần kiều diễm.
Thanh Lưu nói: “Khoá sớm ngày mai, đừng để thiếu bữa nào.”
Vân Tranh đỏ bừng mặt lí nhí đáp lời, vội vàng rời đi.
Về phòng, nàng ngồi nhìn xà nhà, ngẩn ngơ.
Cuộc trò chuyện giữa sư tỷ và sư tôn cứ văng vẳng bên tai.
Nàng tự hỏi mình rốt cuộc chiếm vị trí gì trong lòng sư tôn khiến nàng trằn trọc cả đêm.
Nửa tỉnh nửa mê, nàng nghe tiếng đồng môn đi lại ngoài cửa sổ.
Mở mắt, trời đã sáng.
Nàng chẳng rõ đêm qua mình có ngủ hay không.
Đã tỉnh, Vân Tranh đứng dậy rửa mặt, đi tham dự khoá sớm.