Tầm Hoan (NP)

Chương 3

Trước Sau

break

Nàng vốn ghét buổi sáng, khoá sớm thường tránh được thì tránh.

Tư chất nàng kém, tu hay không tu cũng chẳng khác gì. May mà Thanh Lưu sủng nàng, thường nhắm mắt cho qua mấy tật xấu này.

Đêm qua Thanh Lưu cũng không ngủ.

Nhắm mắt, hắn lại thấy hình ảnh Vân Tranh với vạt áo ướt át, phác họa đường cong trước ngực.

Tâm hắn rối loạn, khó vào giấc.

Cuối cùng, hắn ngồi thổ nạp đến bình minh.

Trong giờ khoá sớm, Vân Tranh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nghe Thanh Lưu giảng đạo:

“Đạo quý ở thành. Thành thì tĩnh, tĩnh thì minh, minh thì linh.”

“Thành mới vào được đạo cảnh. Thành thì quy chân, thủ chính; không thành thì lạc vào giả dối, trượt vào tà ác. Thành thì tín, tín thì lập. Người thành tín ắt có sư duyên, pháp duyên, tất thành công. Tĩnh thì hư, hư thì linh. Khí tĩnh, thần hư, linh quang hiện, mới vào đạo cảnh. Người tu đạo chí khí phải kiên, dám đoạn vạn duyên, dũng mãnh tinh tiến, giữ lòng bền bỉ. Kiên mà nhu, nhẫn nhục, gầm cấu, nuốt đắng, chịu khổ, mới thật sự trường cửu…”

Vân Tranh đêm qua không nghỉ ngơi, giờ nghe Thanh Lưu đều đều đọc những lời khó hiểu, nàng chỉ thấy cơn buồn ngủ ập đến.

Chẳng chống cự nổi vài khắc, nàng nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Thanh Lưu ngồi trên ghế chưởng môn thu mọi động tĩnh của Vân Tranh vào mắt.

Thấy nàng gật gù như gà mổ thóc, hắn không nhịn được cười thầm.

Có mấy lần nàng suýt ngã, may kịp tỉnh lại, điều chỉnh tư thế rồi ngủ tiếp.

Nếu không, e rằng đã mất mặt lớn.

Thanh Lưu khẽ cong môi, nghĩ mình không nên ép nàng đến khoá sớm.

Năm ấy, khi nhận Vân Tranh làm đồ đệ, nàng mới tám tuổi.

Thanh Lưu nhìn đôi mắt đen láy như ŧıểυ thú ngây thơ nhìn mình, chẳng thể nhẫn tâm đuổi nàng đi.

Hắn nhìn nàng lớn lên.

Khi mới học ích cốc, nàng đói không chịu nổi chạy đến khóc lóc nhào vào lòng hắn, nức nở: “Thần tiên sư phụ lừa ta! Ai bảo làm thần tiên không cần đói bụng? Vân Tranh sắp chết đói rồi! Ô ô ô…” Nước mũi, nước mắt cọ hết lên đạo bào ngân bạch của hắn.

Thanh Lưu ban đầu dạy Vân Tranh như dạy Vân Phi và Vân Mẫn, nói: “Phàm cầu tiên đạo, tuyệt cốc vi tông; cánh cửa tuyệt cốc, phục khí vi bản; lý lẽ phục khí, trai giới vi tiên…”

Vân Tranh khi ấy chỉ là một đứa trẻ, đâu hiểu hắn nói gì.

Nàng khóc lóc như liều mạng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giọng khàn đi vì khóc.

Nhìn nàng đáng thương, Thanh Lưu chẳng còn tâm trí nói chuyện tuyệt cốc.

Hắn bế nàng lên, thi triển Ngự Phong Quyết bay xuống trấn nhỏ dưới chân núi.

Trong quán cơm duy nhất của trấn, Thanh Lưu gọi một bàn thức ăn.

Trấn nhỏ hẻo lánh chẳng có rượu ngon món lạ, chỉ là những món dân dã.

Nhưng Vân Tranh xuất thân bần hàn, ngày thường chỉ ăn cháo loãng, rau dại.

Nhìn thấy thịt, nàng như hổ đói vồ mồi, lao đến bàn ăn.

Sau bữa ăn no nê ở trấn, Vân Tranh về Tề Vân Quan thì đau bụng, nôn mửa, tiêu chảy cả đêm.

Thanh Lưu xót xa, đem tiên đan, kim hoàn quý giá cho nàng dùng như không cần tiền, cuối cùng nàng mới khá hơn.

Sau lần ấy, Vân Tranh gầy đi một vòng, và dù đói thế nào thì nàng cũng chẳng dám ăn bừa nữa.

Khi Vân Tranh mười ba tuổi, một đêm nọ nàng đột nhiên xông vào phòng Thanh Lưu.

Hắn hoảng hốt, vội đứng dậy hỏi có chuyện gì.

Chỉ thấy nàng run rẩy dữ dội, môi trắng bệch vì sợ.

Thanh Lưu ôm nàng vào lòng, dịu dàng hỏi: “Ngươi không thoải mái chỗ nào sao?”

Hồi lâu, Vân Tranh mới òa khóc, nói: “Vân Tranh sắp chết rồi, không nỡ xa sư phụ! Ô ô ô…”

Thanh Lưu vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, an ủi: “Đừng sợ, có sư phụ đây, sẽ không để Tranh Nhi chết. Nói cho sư phụ biết chuyện gì? Hử?”

Vân Tranh rời vòng tay hắn, nức nở, tay chỉ xuống dưới: “Không biết sao dưới đó cứ chảy máu. Vân Tranh thật sự không muốn chết…”

Thanh Lưu vốn luôn điềm tĩnh giờ cũng luống cuống.

Khuôn mặt tuấn tú đỏ rực như hoa mẫu đơn nở rộ.

Hắn vội gọi Vân Phi, bảo nàng dẫn Vân Tranh đi dạy nàng về chuyện nữ tử hành kinh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc