Tương truyền ở phía nam có Tề Vân Sơn, đây là một ngọn núi hiểm trở, cao vút tận mây, quanh năm mây mù lượn lờ, che khuất chân diện mục.
Người đời đồn rằng núi này là tảng đá kê chân của thần tiên, dòng nước chảy trên núi là tiên thủy từ Dao Trì.
Chuyện tảng đá hay tiên thủy có thật hay không, chẳng ai rõ.
Nhưng điều không thể nghi ngờ là Tề Vân Sơn tụ linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt, quả là tiên sơn hiếm có.
Trong núi có Tề Vân Quan dựa vào vách đá mà xây.
Tương truyền, những người trong quan đều là tiên nhân pháp thuật cao cường.
Hàng trăm ngàn năm qua, kẻ muốn đến đây tu tiên nối liền không dứt.
Song, muốn vào Tề Vân Quan không chỉ cần tuệ căn, mà còn phải có tiên duyên.
Đa số người vì thiếu tiên duyên, chẳng tìm được lối vào quan, lạc hướng trong núi, cuối cùng thành mồi cho dã thú.
Trong quan có một nữ đệ tử thuộc thế hệ Vân, tên Vân Tranh.
Nàng có lẽ là đệ tử tư chất bình thường nhất của Tề Vân Quan trong trăm năm qua, tuệ căn kém cỏi.
Chỉ nhờ tiên duyên thâm hậu, nàng mới được chưởng môn Thanh Lưu phá lệ thu làm đệ tử.
Hằng ngày, ngoài việc cùng đồng môn tu luyện, Vân Tranh còn phụ trách chăm sóc sinh hoạt cho Thanh Lưu, làm những việc vặt như quét dọn, mang nước.
Một ngày nọ, như thường lệ, Vân Tranh xách nước chuẩn bị đưa đến cho sư tôn rửa mặt.
Đến trước cửa phòng, nàng chợt nghe giọng Vân Phi sư tỷ vang lên từ bên trong.
Vân Tranh ngẩn người.
Lúc này đã thắp đèn, Vân Phi sư tỷ đến phòng sư tôn làm gì?
Do dự một lát, nàng không gõ cửa mà lặng lẽ đứng ngoài, nghiêng tai lắng nghe.
Từ trong phòng, giọng Vân Phi run rẩy, dường như mất kiểm soát: “Vân Phi ngưỡng mộ sư tôn đã lâu, cầu sư tôn thành toàn!”
Lời vừa dứt, trong phòng chìm vào tĩnh lặng.
Hồi lâu, Thanh Lưu thở dài, giọng trầm thấp: “Ngươi gọi ta một tiếng sư tôn, hẳn hiểu đạo lý ‘một ngày làm thầy, cả đời là cha’. Ngươi ta như thế, thực trái luân thường. Vân Phi, ngươi thiên tư hơn người, hãy chuyên tâm tu hành, đừng nghĩ những chuyện hão huyền. Ngày sau, ngươi ắt có thành tựu.”
“Sư tôn đã nói ‘một ngày làm thầy, cả đời là cha’, sao lại đối xử khác biệt với nàng? Sư tôn luôn miệng bảo Vân Phi đa tâm, nhưng ánh mắt người nhìn nàng khác hẳn các nữ đệ tử khác. Nếu hôm nay là nàng nói những lời này, liệu sư tôn có nhẫn tâm cự tuyệt?”
“Vân Phi, vi sư đã nói nhiều như vậy, chẳng lẽ đều vô ích? Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Các ngươi đều là đồ đệ của ta, ta cự tuyệt ngươi, đương nhiên cũng sẽ không đáp ứng nàng. Vân Phi, ngươi là đệ tử khiến vi sư đắc ý nhất, hãy thu lại tâm tư, chớ làm ta thất vọng.”
“Sư tôn nếu không chịu thừa nhận, Vân Phi cũng không quấy rầy người nghỉ ngơi, xin cáo lui.”
Ngoài cửa, Vân Tranh giật mình, chưa kịp tránh thì đã va phải Vân Phi lao ra.
Cái chậu đồng trong tay nàng “xoảng” một tiếng rơi xuống đất, nước bắn tung tóe làm ướt vạt áo cả hai.
Vân Phi rõ ràng không ngờ gặp Vân Tranh, kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng.
“Sư tỷ…” Vân Tranh thấp giọng gọi, ánh mắt lấp lóe, không dám nhìn thẳng vào Vân Phi.
Vân Phi lạnh lùng nhìn nàng một lúc, hừ một tiếng, đẩy nàng ra rồi bỏ đi.
Thanh Lưu nghe tiếng, bước ra xem xét, chỉ thấy Vân Tranh cúi đầu đứng trong gió đêm.
Không biết nàng đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện vừa rồi, Thanh Lưu thoáng xấu hổ, gọi: “Tranh Nhi…” Nhưng sau đó, hắn không biết nên nói gì.
Vân Tranh vẫn cúi đầu không nhìn Thanh Lưu, cũng không lên tiếng.
Hai người chìm vào im lặng, tiếng côn trùng kêu trong đêm vang lên càng thêm chói tai.
Hồi lâu, Vân Tranh mới thì thầm: “Nước đổ rồi, để đệ tử đi lấy lại.” Nàng nhặt chậu đồng, vội vã chạy đi.
“Nàng” mà Vân Phi nhắc đến, Vân Tranh hiểu rõ hơn ai hết.
Trong hàng trăm đồng môn của Tề Vân Quan, Thanh Lưu chỉ nhận ba đệ tử truyền nhân: Vân Phi sư tỷ, Vân Mẫn sư huynh, và chính nàng.