Nghe nói trên Cửu Tiêu có Bách Hoa Điện lơ lửng phía bắc Thiên Đình.
Trong Bách Hoa Điện có mấy ngàn hoa tiên, có cả Hoa Thần chưởng quản bách hoa thế gian.
Bách Hoa Điện là nơi đẹp nhất Thiên Đình, nơi nào cũng hoa tươi nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Trong điện có mấy ngàn mỹ nhân, Hoa Thần Liên Túc là tuyệt sắc nhất.
Hoa Thần Liên Túc đứng trước ao sen, ngắm nghía một cây sen vừa nhú nụ.
Cây sen một cành có hai nụ hoa, đúng là Tịnh Đế Liên hiếm thấy.
Tịnh Đế Liên vốn hiếm, lại tượng trưng điềm lành, huống chi mọc từ ao sen của mình.
Liên Túc nhìn mà thấy thích, phất tay ban cho cây Tịnh Đế Liên năm trăm năm tu vi.
Với tu vi này, cây Tịnh Đế Liên chỉ cần tu hành thêm chút nữa sẽ thành ŧıểυ tiên trong Bách Hoa Điện.
Làm xong, hắn nhoẻn miệng cười với cây Tịnh Đế Liên, phất tay áo rời đi.
Thời gian thấm thoát, cây Tịnh Đế Liên không làm Liên Túc thất vọng.
Một đóa sen nhanh chóng tu thành nhân thân, đóa kia vẫn là nụ hoa.
ŧıểυ tiên Tịnh Đế Liên vừa tu thành là tỷ tỷ, mặc váy áo lục sắc, khuôn mặt tiếu lệ mang vẻ sắc sảo.
Liên Túc đặt tên tỷ tỷ là Ngọc Lưu, đặt tên muội muội vẫn là nụ hoa là Ngọc Tranh.
Ngọc Lưu làm người không cẩu thả, mỗi ngày làm tốt việc của mình, nỗ lực tu hành.
Nàng không thích tụ năm tụ ba đàm tiếu như các tiên tử khác, dần dà các tiên tử cũng xa lánh nàng.
Ngọc Lưu pha trà ngon, Liên Túc thích uống trà nàng pha nên thường chạy đến chỗ nàng ngồi.
Ngắm bàn tay ngọc pha trà cũng là một thú vui, chỉ tiếc mỹ nhân luôn lạnh lùng.
Hoa Thần Liên Túc lại không yên phận, thấy mỹ nhân lạnh lùng là thích trêu chọc.
“Đôi tay Ngọc Lưu đẹp thật, đừng nói pha trà, nấu nước lã cũng thơm.” Liên Túc khép quạt, dùng phiến chạm nhẹ mu bàn tay Ngọc Lưu.
Ngọc Lưu nhìn hắn, tiếp tục công việc, không đáp lời.
Liên Túc đảo mắt, nói: “Ngọc Lưu xinh đẹp vậy, không hiểu nha đầu nhà nàng tu thành sẽ ra sao.”
Thấy hắn nhắc đến muội muội, Ngọc Lưu cau mặt: “Xinh đẹp thì ai sánh được thần quân? Hơn nữa, thần quân muốn nữ tử nào mà không có? Đừng nhớ thương muội muội không nên thân của ta.”
Liên Túc che miệng cười, không nói nữa, chờ trà Ngọc Lưu pha.
Không hiểu vì sao, Liên Túc thích trêu Ngọc Lưu.
Dần dà, Ngọc Lưu không nể mặt Hoa Thần, chọn lời cay đắng nói.
Có khi Liên Túc không nhịn được cảm thán: “Tính tình ngươi đâu giống hoa sen? Rõ ràng là tường vi có gai.” Dù vậy, Liên Túc vẫn không bỏ được tính trăng hoa.
Ai bảo hắn là Hoa Thần, xung quanh hoa cỏ quá nhiều.
Rồi sau đó, Liên Túc bị tỷ tỷ cho bẽ mặt, thích ngồi bên ao sen than thở với muội muội còn là nụ hoa.
“Ai, sao tỷ tỷ ngươi lại không hiểu nhân tình vậy?” Liên Túc ngồi xổm bên ao sen, phe phẩy quạt, trên mặt quạt vẽ cây Tịnh Đế Liên sinh động như thật.
Trong ao nụ hoa lắc lắc cánh hoa.
Liên Túc cười ha ha: “Ngươi sao lâu rồi vẫn vậy? Nhìn tỷ tỷ ngươi kìa, cũng có chút thành tựu.”
Nụ hoa không phản ứng.
Liên Túc nói: “Tu hành khó quá sao?”
Một lúc lâu, nụ hoa mới run rẩy cánh hoa.
Nếu không nhìn kỹ thì khó mà thấy.
Liên Túc lắc đầu: “Ngươi đấy, nói ngươi thế nào đây?” Nói xong, hắn vung tay, lại không do dự ban cho cây Tịnh Đế Liên không nên thân năm trăm năm tu vi.
Ngọc Tranh được Hoa Thần Liên Túc ban cho ngàn năm đạo hạnh, chỉ thấy kim quang chợt lóe, nụ hoa nửa nở nở rộ trước mặt Liên Túc.
Bên ao, một thiếu nữ mặc váy hồng nhạt đứng cạnh Liên Túc.
Thiếu nữ có ngũ quan giống tỷ tỷ nhưng khác biệt rõ ràng.
Thiếu nữ không sắc sảo như tỷ tỷ, đôi mắt to đen láy ngơ ngác nhìn Liên Túc.
Ngọc Tranh nắm chặt vạt áo lén nhìn Hoa Thần tuấn mỹ, nhỏ giọng nói: “Đa tạ thần quân ân điển.”
Liên Túc dùng quạt nâng cằm Ngọc Tranh, đánh giá một hồi rồi nói: “Thì ra ngươi thế này, cũng không khác ta nghĩ.”
Ngọc Tranh ngượng ngùng cúi đầu, không biết đáp lời.