Liên Túc thấy vậy muốn trêu nàng, chỉ vào cây Tịnh Đế Liên vừa được mình ban tu vi mới nở, nói: “Ngươi tu luyện cả đời chỉ vì ta mà nở rộ? Hửm?”
Ngọc Tranh ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Liên Túc.
Liên Túc cười vỗ đầu Ngọc Tranh, lại nhìn cây Tịnh Đế Liên, một lúc sau mới nói: “Nếu nha đầu nhà ngươi ngoan ngoãn như ngươi thì tốt.”
Ánh mắt Ngọc Tranh thoáng hiện tia phức tạp.
Thần quân Liên Túc luôn như thế, ở trước mặt nàng không ngừng nhắc về tỷ tỷ Ngọc Lưu.
Hắn không biết, nàng đã đem lòng yêu mến vị thần quân hay trò chuyện cùng mình từ lâu.
Cuộc sống nơi hồ sen tiên giới vốn khô khan.
Trước đây nàng còn có tỷ tỷ làm bạn, trò chuyện.
Nhưng từ khi Ngọc Lưu tu thành hình người, tỷ tỷ bận rộn tu hành, ít thời gian ở bên nàng.
Những đóa sen khác trong hồ chỉ là phàm vật, không ai thông nhân tính.
Chỉ mình Ngọc Tranh nhờ thần quân ban cho năm trăm năm đạo hạnh, hiểu nhân sự nhưng chưa hóa hình người.
Khi nàng nghĩ cuộc đời mình sẽ mãi nhàm chán, Liên Túc xuất hiện.
Hắn thường ghé thăm, nói dăm ba câu.
Dù nội dung chỉ xoay quanh tỷ tỷ, nàng vẫn vui vẻ.
Mong ngóng hắn đến trở thành việc quan trọng nhất mỗi ngày của nàng.
Đúng lúc ấy, Ngọc Lưu từ xa chạy tới.
Thấy Ngọc Tranh đã tu thành hình người, tỷ tỷ mừng rỡ ôm nàng vào lòng, nhìn từ trên xuống dưới, nói: “Muội muội ngoan, sao đột nhiên có được tu vi như vậy?”
Ngọc Tranh liếc Liên Túc, đáp: “Thần quân ban cho.”
Ngọc Lưu nghe đến “thần quân” lập tức cảnh giác nhìn Liên Túc.
Hắn thản nhiên đối diện ánh mắt nàng mà chẳng chút chột dạ.
Ngọc Lưu quan sát hồi lâu mới nói: “Vậy đa tạ thần quân.”
Liên Túc cười, lắc đầu: “Ngọc Lưu tạ ơn, bổn tọa e không dám nhận.”
Hiếm có đôi tỷ muội song sinh cùng đắc đạo thành tiên.
Trong tiên giới, e rằng chỉ có hai người trước mặt.
Liên Túc càng nhìn càng vui, cảm thấy ngàn năm đạo hạnh của mình không uổng phí.
Cuộc sống ở Thiên Đình vốn khô khan.
Ngoài khổ tu, Ngọc Tranh chẳng có gì tiêu khiển.
Liên Túc cũng thế, tính tình không chịu an phận, thích tìm Ngọc Lưu bàn luận tu hành.
Ngọc Lưu ngộ tính cao, hắn vui vẻ trò chuyện, tiện thể trêu đùa nàng.
Nhưng Ngọc Lưu bận tu hành, hiếm khi gặp.
Vì thế hắn quay sang trò chuyện với Ngọc Tranh – người giống Ngọc Lưu như đúc.
Hai kẻ nhàm chán thường tụ lại cùng nhau giết thời gian.
Liên Túc tuấn mỹ, ánh mắt lưu chuyển khiến trăm hoa phải thẹn.
Ngọc Tranh sớm đã khuynh tâm, lại thường xuyên bên nhau, lòng nàng dần luân hãm.
Càng yêu, nàng càng để ý khi Liên Túc luôn nhắc đến Ngọc Lưu.
Nàng bắt chước tỷ tỷ, học pha trà cho hắn.
Nhưng dù cố gắng, nàng chẳng thể pha được thứ trà thuần hương như Ngọc Lưu.
Liên Túc cười, bảo nàng không thể đạt được tâm cảnh của tỷ tỷ.
Khi tình cảm tích tụ đến cực điểm, ắt phải bộc phát.
Sau nhiều lần trăn trở, Ngọc Tranh quyết định bày tỏ tâm tư.
Một ngày, nàng pha trà cho Liên Túc, lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói: “Thần quân, Ngọc Tranh có chuyện muốn cầu người thành toàn.”
Liên Túc cười: “ŧıểυ cô nương, từ bao giờ lại khách sáo với ta? Có chuyện gì mà ta không đáp ứng được?”
Ngọc Tranh nghe vậy, tiếp lời: “Ngọc Tranh ái mộ thần quân đã lâu, muốn… muốn cùng thần quân song tu. Cầu thần quân thành toàn.” Nói xong, khuôn mặt kiều diễm của nàng đỏ rực, như sắp nhỏ máu.
Liên Túc sững sờ rồi nghiêm mặt: “Thật hồ đồ! Song tu là chuyện có thể tùy tiện nói sao? Ai không có mắt dạy ngươi chuyện này?”
Ngọc Tranh đã đoán trước Liên Túc sẽ cự tuyệt, nhưng vẫn châm chước, nói tiếp: “Chính là Ngọc Tranh thật lòng thích thần quân.”
Liên Túc khựng lại, ngẩng lên tinh tế đánh giá nữ tử nhỏ nhắn trước mặt, chậm rãi hỏi: “Ngươi hiểu thích là gì sao? Vì sao lại thích ta?”
Ngọc Tranh bị hỏi ngẩn người.
Nàng chưa từng nghĩ sâu về điều này, chỉ biết từ khi còn là một nụ hoa, nàng đã thích nam tử trước mặt.
Có lẽ vì hắn tuấn mỹ, có lẽ vì hắn chịu trò chuyện cùng nàng.