Tầm Hoan (NP)

Chương 15

Trước Sau

break

“Đây mới ngoan.” Thanh Liên lúc này mới vừa lòng cười.

Hắn dùng lưỡi mơn trớn cánh hoa sưng đỏ của Vân Tranh, nàng không khỏi thoả mãn khẽ rên.

Thấy phản ứng của Vân Tranh, hắn càng thêm ra sức liếʍ láp hạ thể nàng, cẩn thận không bỏ sót chỗ nào, tới tới lui lui không ngừng.

Vân Tranh chỉ thấy cảm giác tê dại đánh thẳng lên đại não, dưới thân chảy ra dâm dịch.

Nàng không thể suy nghĩ, bất lực nắm chặt quần áo dưới thân. “A… Sư bá… Ưn…”

“Gọi ta Thanh Liên…” Thanh Liên khàn giọng nói.

“Thanh Liên…” Vân Tranh ngoan ngoãn gọi.

Thanh Liên môi lại dán lên hạ thân Vân Tranh, ngậm lấy cánh môi rồi có tiết tấu mυ"ŧ vào.

“Thanh Liên ... ngoan nào… Ưn a ... không được… Thanh Liên…” Đại não Vân Tranh như muốn nổ tung, kɧoáı ©ảʍ này là gì… Nàng tham luyến cảm giác ŧıểυ huyệt bị hút, Thanh Liên lại đưa lưỡi vào ŧıểυ huyệt, qua lại khuấy đảo, liếʍ mυ"ŧ.

“Không được… A ... thích… quá… Thanh Liên…” Cảm giác tê dại càng lúc càng mạnh, bò dọc xương sống Vân Tranh, nàng ngửa đầu thét lên: “Không được… Ta ... a ...” theo động tác lưỡi của Thanh Liên nhanh hơn, Vân Tranh căng mình, lên đỉnh.

“Nhanh vậy…” Thanh Liên khàn khàn nói.

Khi Vân Tranh còn đắm chìm trong dư vị cao trào, Thanh Liên đã nhanh chóng đưa hai ngón tay vào.

Ngón trỏ và ngón giữa tiến vào rồi hướng thẳng đến nơi mẫn cảm nhất, tìm được khối thịt mềm trong lớp nếp uốn, nhanh chóng mà mạnh mẽ thúc vào rút ra.

Đồng thời, hắn dùng lưỡi liếʍ hoa hạch mẫn cảm.

“A ......” Vân Tranh thét lên, run rẩy không ngừng, nàng không biết đây là sảng khoái hay thống khổ.

“Dừng lại… Mau, dừng lại… A ...... không được…” Vân Tranh lắc đầu khóc kêu, hạ thân bị đùa bỡn như muốn bài tiết, nàng khóc lóc cầu xin hắn dừng lại.

“Đừng cự tuyệt, phun ra cho ta xem…” Thanh Liên không giảm động tác, miệng chỉ kịp nói ngắn gọn, rồi lại tiếp tục liếʍ láp hạ thân Vân Tranh.

Cuối cùng, Vân Tranh không thể khống chế, dần rơi vào vô thức.

Chỉ cảm thấy hạ thân đau nhức, một dòng chất lỏng nóng bỏng phun ra.

Toàn thân như được giải phóng, cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả.

Thanh Liên không buông tha Vân Tranh, ngược lại càng ra sức trừu động ngón tay.

Vân Tranh lại xuất hai ba lần, Thanh Liên nuốt hết chất lỏng nàng phun ra.

Cuối cùng Vân Tranh bị Thanh Liên vắt kiệt, nàng như con búp bê rách nằm trên giường đá, toàn thân nóng rực không còn chút sức lực.

“Vân Tranh mới nếm mùi mây mưa, khó trách không chịu nổi… Ta quá nóng vội.” Thanh Liên lắc đầu thở dài: “Còn tiếp tục được không?”

Giờ phút này đầu óc Vân Tranh trống rỗng, chỉ vô thức gật đầu, tùy ý hắn đùa bỡn.

Thanh Liên mừng rỡ, cúi xuống hôn môi nàng, nói: “Thật là ŧıểυ yêu tinh.”

Vân Tranh theo bản năng đáp lại Thanh Liên, lưỡi quấn lấy nhau, khó phân khó rời.

Thanh Liên không đợi Vân Tranh chuẩn bị đã vội vã tiến vào hạ thể nàng.

“A…” Vân Tranh yếu ớt rêи ɾỉ, thở dài: “To quá…”

“Chật quá…” Thanh Liên vừa nói vừa chậm rãi trừu động trong cơ thể Vân Tranh, “Chật đến muốn nghiền nát ta sao?” Nói rồi hắn cắn nhẹ vành tai Vân Tranh.

“Đau…” Vân Tranh kêu lên, người cũng tỉnh táo hơn nhiều.

“Ừm… Tỉnh rồi? Ha hả…” Tiếng cười mang đầy du͙© vọиɠ của Thanh Liên vang lên bên tai Vân Tranh, thấy nàng dần tỉnh táo, hắn bắt đầu ra sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỗi một cú đều hung hăng va chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể Vân Tranh, nàng cảm thấy như sắp bị xuyên thủng, yếu ớt kêu: “Thanh Liên… Ưn… Ngươi, ngươi muốn làm hỏng… A a ... ta… Ưn a ... a ...”

“Ta muốn đùa chết nàng, ŧıểυ yêu tinh …” Thanh Liên nói, một tay vuốt xuống hạ thể Vân Tranh, ngón tay dùng sức xoa nắn hoa hạch.

“A a a ...” Thanh Liên mới xoa nhẹ vài cái, Vân Tranh đã cong người, toàn thân run rẩy đạt tới cao trào.

“Đừng ...” Vân Tranh túm lấy tay hắn, kéo ra khỏi hoa hạch, nói đứt quãng: “Không, không chịu… Nổi… Ưn a ...”

Thanh Liên hiếm khi phối hợp thu tay, hơn nữa rút ©ôи th!t to lớn khỏi cơ thể Vân Tranh: “Cũng phải, ngất đi thì còn gì thú vị…”

Vân Tranh cuối cùng được thở dốc, Thanh Liên vừa rời khỏi, nàng lập tức thu mình thành một cục, ŧıểυ huyệt lúc đóng lúc mở phun ra dâm dịch.

Nàng mệt đến không chịu nổi, mơ màng sắp ngủ.

“Nghỉ đủ rồi chứ?” Thanh Liên thấy Vân Tranh sắp ngủ, sợ mất vui vội kéo cơ thể nàng, tách hai chân rồi đĩnh eo một cái tiến nhanh vào, động tác liền mạch lưu loát.

“A...” Thanh Liên vừa lòng thở dài, rồi ra sức trừu động hạ thân.

“Ưm...” Thanh Liên khoái trá thở dài: “Cái miệng nhỏ này của ngươi thật biết hút… Ưm... hút ta sướиɠ quá…”

Thanh Liên đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng mà mạnh mẽ thúc hông, mỗi cú đều cắm sâu vào nơi sâu nhất của Vân Tranh, hung hăng đánh vào nhụy hoa yếu ớt.

“Thanh Liên… Thanh Liên…” Vân Tranh vòng tay ôm cổ hắn, gọi tên Thanh Liên.

Nàng vô lực vặn vẹo như muốn gãy eo thon, nỗ lực đón ý Thanh Liên điên cuồng thọc vào rút ra.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc