Tầm Hoan (NP)

Chương 14

Trước Sau

break

“Có thích cha làm nàng như vậy không, hử?” Thanh Liên tiếc nuối rụt tay lại, từ từ rút ©ôи th!t, di chuyển lên xuống với tốc độ chậm rãi.

“Thích… ưm… Vân Tranh thích cha… ưm… Vân Tranh… ŧıểυ huyệt… ưm…” Vân Tranh bị Thanh Liên trêu chọc đến tê ngứa, không kìm được mà ưỡn mông đón ý nói hùa.

“Nhanh lên… Cha… Mau nữa đi…”

Thanh Liên cười khinh miệt, chưa từng có ai không đắm chìm dưới thân hắn.

Dù ngày thường họ có cao quý hay rụt rè đến đâu, dưới thân hắn tất cả đều là dâm phụ.

“Xem nàng kìa…” Thanh Liên tăng tốc, mỗi lần va chạm đều rút hoàn toàn ©ôи th!t khỏi ŧıểυ huyệt của Vân Tranh rồi cắm vào mạnh mẽ.

“A… A… Ưm…” Mỗi lần Thanh Liên va chạm, Vân Tranh đều choáng váng, nàng bám chặt lấy cổ Thanh Liên, ngón tay bất giác bóp chặt lưng hắn.

Sau vài chục cú thúc, Thanh Liên vẫn chưa đã thèm.

Hắn đè chân Vân Tranh lên ngực nàng, hắn có thể cắm sâu hơn vào ŧıểυ huyệt Vân Tranh từ phía trên.

©ôи th!t thô dài của Thanh Liên xuyên qua hoa tâm, cắm thẳng vào tử ©υиɠ.

Cái miệng nhỏ hẹp hòi ngậm chặt quy đầu của hắn, như luyến tiếc hắn rời đi, đồng thời chờ mong lần tiến vào tiếp theo.

“A… Không cần… A… Đau quá… Chỗ đó… A… Đừng… ngươi muốn đâm hỏng ta…” Vân Tranh há miệng như cá rời khỏi nước, thở dốc.

“Đau… mới sướиɠ chứ… Hửm? Tiết một cái cho ta xem nào…” Thanh Liên tăng tốc, đồng thời dùng ngón tay xoa nắn ŧıểυ hạch sưng đỏ của Vân Tranh.

“Đừng… A… Đừng động vào đó… A ...” Vân Tranh mất khống chế kêu to, cảm giác tê dại và đau đớn bị xuyên thủng lẫn lộn, tra tấn Vân Tranh đến mức muốn ngất đi.

Thanh Liên thúc thêm một hồi rồi dùng tay véo mạnh vào ŧıểυ hạch đỏ thắm, Vân Tranh hét lên một tiếng, run rẩy đạt đến cao trào.

Thanh Liên cảm thấy cái miệng nhỏ hẹp cắn chặt ©ôи th!t, một hút một nhả khiến hắn không chịu nổi, lập tức bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun hết vào tử ©υиɠ của Vân Tranh.

Hắn nằm trên người Vân Tranh than thở: “Ôi… cái ŧıểυ huyệt này… kẹp giỏi thật…”

Vân Tranh đẩy Thanh Liên ra khỏi người mình, nói: “Ta ngủ một lát, sư bá lát nữa gọi ta.” Nói rồi, nàng mệt mỏi gục đầu xuống ngủ.

Vân Tranh tỉnh lại là do Thanh Liên hôn, nàng mơ hồ hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Thanh Liên hôn lên cổ nàng: “Ưm… Lâu rồi.”

Vân Tranh nghi hoặc, cảm thấy mình chỉ vừa chợp mắt.

Nàng ngửa đầu ra sau, tiện cho Thanh Liên hôn cổ mình, rồi nói: “Phía dưới hình như vẫn còn đau, có sao không?”

“Còn đau? Ta xem cho.” Nói rồi hắn tách hai chân Vân Tranh ra, vùi đầu vào giữa hai chân nàng, miệng sát vào hạ thân nàng nói: “Chỉ là hơi sưng thôi, không sao đâu… Vân Tranh, ŧıểυ huyệt của nàng đẹp thật… Chẳng những đẹp, còn rất biết hút nữa…”

Thanh Liên nói, hơi thở nóng rực phả vào đạo tế phùng mẫn cảm của Vân Tranh, đôi môi trên dưới khẽ chạm vào hai cánh hoa tươi non.

Chỉ như vậy thôi, Vân Tranh đã cảm thấy máu dồn xuống hạ thân.

Theo bản năng, nàng cong eo, đẩy hoa huyệt đến gần miệng Thanh Liên.

“Thế nào? Muốn gì? Muốn ta hầu hạ nàng à?” Thanh Liên cười hỏi Vân Tranh.

“Ngươi… Đừng nói…” Hắn nói khiến Vân Tranh không biết giấu mặt vào đâu, nàng không hiểu sao hắn có thể bình tĩnh nói ra những lời đó.

Thanh Liên đưa một ngón tay, vô tình mà hữu ý khẽ gảy cánh hoa kiều nộn, cảm thán: “Chậc chậc, chỉ vừa nói thôi mà nơi này đã ướt rồi. Thật mẫn cảm, Vân Tranh.”

“Sư bá… Đừng nói nữa…” Vân Tranh cảm nhận rõ ràng ŧıểυ huyệt của mình khát cầu âu yếm, nhưng Thanh Liên vẫn chậm chạp không động.

Nàng có chút nôn nóng, nhưng không biết phải làm sao.

Thanh Liên vẫn thong thả gảy hạ thể Vân Tranh, vừa nói: “Vân Tranh… nàng còn muốn nghe ta nói không?”

“Muốn…” Vân Tranh bất đắc dĩ gật đầu, khẽ đáp.

Thanh Liên “A?” một tiếng, hỏi lại: “Nàng nói gì? Ta không nghe thấy.” Nói rồi hắn xấu xa véo ŧıểυ hạch mẫn cảm một cái.

“A ...” Vân Tranh thất thanh kêu lên, rồi không kịp nghĩ thốt ra: “Muốn nghe ...”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc