“Như vậy cha nào xem được? Hay là, nàng muốn cha dùng cái miệng nhỏ phía sau kia, hử?” Thanh Liên uy hiếp.
Vân Tranh cắn chặt môi, quyết tâm banh hai chân thành hình chữ “Cung”, phơi bày toàn bộ hạ thể cho Thanh Liên.
Thanh Liên dùng ngón tay gảy hai cánh hoa hơi sưng đỏ của Vân Tranh, hỏi: “ŧıểυ Vân Tranh xòe chân rộng như vậy là muốn làm gì?”
Vân Tranh cảm thấy vô cùng xấu hổ, nói: “Rõ ràng là ngươi bắt ta…”
“Hử?” Thanh Liên kéo dài giọng rồi dùng tay vẽ vòng tròn trên cúc huyệt của Vân Tranh như để đe dọa.
“Muốn ngươi giúp ta xem…” Vân Tranh nói, nghẹn ngào.
“Ta là ai?” Thanh Liên không buông tha.
“Là cha…” Nói xong, một hàng nước mắt lăn dài trên má nàng.
Thanh Liên hôn lên nước mắt của Vân Tranh, thở dài: “Đứa ngốc, khóc gì? Ta không có ý nhục nhã nàng, ta thích nghe nàng nói như vậy…”
Vân Tranh nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ, bán tín bán nghi hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Thanh Liên nói: “Ta dạy nàng cách làm ta vui vẻ, được không?”
Vân Tranh do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
“Đừng sợ, nàng chỉ cần tin ta, làm theo lời ta nói là được, ta thích những đứa trẻ nhiệt tình.” Thanh Liên hôn lên trán Vân Tranh.
Thanh Liên vuốt ve hai cánh hoa của Vân Tranh khiến nàng run rẩy.
Thanh Liên nói: “Chỗ này sưng lên rồi, phải làm sao đây?”
Vân Tranh nhắm nghiền mắt, cắn môi, mặc cho Thanh Liên muốn làm gì thì làm.
Vẻ cam chịu của nàng khơi gợi thú tính trong Thanh Liên, nhưng hắn không dám đi quá giới hạn, sợ nàng bỏ chạy.
Hắn khống chế lực tay, đánh nhẹ vào mông nàng, nói: “Cha hỏi mà sao không trả lời?”
“Ưm…” Vân Tranh cảm thấy mông tê rần, không mấy đau.
Nàng nhỏ giọng: “liếʍ, liếʍ một chút…”
“Bốp”, Thanh Liên lại đánh vào mông Vân Tranh: “Nói chuyện với cha phải có ‘xin phép’ chứ?”
Vân Tranh xấu hổ nói: “Xin… xin cha… liếʍ một chút…” Nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng.
“Như vậy mới ngoan.” Thanh Liên hôn lên môi nàng rồi đến hạ thể, vươn lưỡi chạm vào hoa đế.
“Ưm…” Cảm giác mềm mại, ướt át và trơn trượt khiến Vân Tranh khẽ rên, một dòng điện lan nhanh khắp cơ thể.
Thanh Liên nâng mông nàng lên, xoa bóp khi nhẹ khi mạnh, đồng thời dùng lưỡi vuốt ve cánh hoa.
“Ưm… Sư bá…” Trong làn môi mơn trớn của Thanh Liên, kɧoáı ©ảʍ dâng trào.
Nàng cong người, ưỡn hạ thân, để hoa huyệt sát lại gần mặt Thanh Liên hơn.
Thanh Liên “bốp” một tiếng đánh vào mông Vân Tranh, hắn cảm nhận ái dịch trào ra từ ŧıểυ huyệt nàng, hắn há miệng đón lấy.
Hắn mơ hồ nói: “Gọi ta… ưm… gì…”
“Cha… a…” Vân Tranh cảm thấy ŧıểυ huyệt bị Thanh Liên hút chặt, ái dịch bị hắn hút vào miệng.
ŧıểυ huyệt của nàng co rút theo nhịp điệu.
Một lúc sau, nàng cảm thấy tê dại ngày càng mạnh, hai chân mềm nhũn. “Ưm… Ta, ta hình như… ưm… sắp… a…” Vân Tranh vừa nói, Thanh Liên luồn lưỡi vào ŧıểυ huyệt nàng, tỉ mỉ liếʍ láp thành trong.
Hàm răng hắn cọ xát lên cánh hoa nàng.
kɧoáı ©ảʍ tích tụ đến cực hạn, Vân Tranh siết chặt, ŧıểυ huyệt kẹp chặt lưỡi Thanh Liên, ái dịch trào ra dữ dội.
“A ...” Vân Tranh hét lên, lên đỉnh.
Thanh Liên nuốt hết những chất lỏng dâm mĩ đó rồi buông mông nàng, dùng tay nắm lấy ©ôи th!t, đâm mạnh vào ŧıểυ huyệt Vân Tranh khi nàng còn đang đắm chìm trong dư vị.
Vật dài và thô hoàn toàn tiến vào, gần như xuyên thủng nàng, quy đầu đâm thẳng vào hoa tâm.
“A ...” Vân Tranh choáng váng, lại một lần nữa bay lên mây, ŧıểυ huyệt siết chặt ©ôи th!t của Thanh Liên.
“Xì, da^ʍ đãиɠ thật, chưa làm gì đã lên đỉnh.” Thanh Liên ngậm lấy đầu vυ" của Vân Tranh, dùng răng cắn nhẹ.
“Kẹp chặt như vậy, thích cha làm nàng lắm sao, hử?”
“Không… ưm… không phải… ưm…” Vân Tranh rêи ɾỉ.
“Nói dối!” Thanh Liên “bốp” một tiếng đánh vào mông Vân Tranh, hắn cảm thấy cái miệng nhỏ co rút siết chặt ©ôи th!t của mình hơn.
“Ưm…” Thanh Liên thở dài sung sướиɠ, nhịn không được đánh thêm một cái, dư vị cảm giác bị mυ"ŧ vào.
“A… Đừng đánh… Đừng đánh… A… Vân Tranh… ưm… không bao giờ nói dối nữa…” Thanh Liên ra tay hơi nặng khiến Vân Tranh hơi đau, nhưng hạ thân nàng lại khẽ lắc lư mυ"ŧ vào nhả ra ©ôи th!t.