Thanh Liên thấy nàng giận, bèn ghé lại gần hỏi: “Tức giận?”
“Không có.” Vân Tranh lạnh lùng nói.
Dù miệng nói vậy, trong giọng điệu vẫn lộ ra một tia giận dỗi.
Không nữ tử nào có thể chấp nhận việc nam nhân vừa thề thốt sẽ đối tốt với mình cả đời, sau khi ân ái lại tơ tưởng đến người khác.
Thanh Liên thấy nàng không chịu thừa nhận bèn nói: “Nếu không giận, vậy cùng ta làm chút chuyện vui vẻ được không?” Nói rồi, một tay hắn bắt đầu vuốt ve đôi chân thon dài của Vân Tranh.
Vân Tranh nào còn tâm trạng làm chuyện đó, nàng giận dỗi đẩy tay hắn ra.
Nhưng vừa nói không giận, giờ lại từ chối hắn chẳng khác nào tự vả miệng.
Thế là nàng vội tìm lý do: “Ngươi là sư bá của ta, chúng ta làm chuyện đó là loạn luân.”
Thanh Liên vừa nghe lời này lập tức tỉnh táo hẳn.
Đôi mắt đẹp mở to, ánh mắt như phát ra lục quang.
Hắn ôm Vân Tranh dỗ dành: “Chúng ta yêu nhau thật lòng, không tính loạn luân, chỉ có phụ thân và nữ nhi mới tính. Hơn nữa, nàng vừa nãy còn hứa sẽ đối tốt với ta cơ mà? Nàng xem ta nơi này đã cứng như vậy, khó chịu chết đi được, nàng không giúp ta, thế là đối tốt với ta sao?” Nói xong, hắn kéo tay Vân Tranh đặt lên ©ôи th!t đang cương cứng của mình.
Tay Vân Tranh bị vật nóng bỏng chạm vào, nàng vội vàng rụt tay lại, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn, thầm nghĩ: Chỉ có quỷ mới tin ngươi.
“Nàng thật nhẫn tâm.” Thanh Liên thấy nàng không lay chuyển, dứt khoát tự mình động thủ.
Hắn đặt tay lên đôi mông căng tròn của Vân Tranh rồi nhéo mạnh một cái, Vân Tranh run lên.
Thanh Liên nhân cơ hội đẩy nàng một cái, khiến nàng nằm sấp xuống giường đá.
Hắn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn ra đã khô trên giữa hai chân nàng tạo nên một vẻ dâm mĩ khó tả.
Nếu không phải hắn đang vội dùng đến chỗ đó, hắn rất muốn giữ lại những thứ kia trên giữa hai chân nàng, thật sự rất đẹp.
Hắn tiếc nuối thu ngón tay lại, niệm chú, vết bẩn giữa hai chân Vân Tranh biến mất không dấu vết.
Vân Tranh cũng phát hiện sự thay đổi giữa hai chân mình, vui vẻ nói: “Sư bá, đây là chú thuật gì vậy? Ta chưa từng thấy bao giờ? Dạy ta được không?”
“Đây là ta tự nghĩ ra, nếu khônb bị nhốt ở đây lâu như vậy, bẩn chết mất.” Thanh Liên nghĩ một chút rồi nói: “Muốn ta dạy nàng cũng được, lát nữa nàng phải nghe ta, làm ta thoải mái, ta sẽ dạy nàng. Nếu không, nàng cứ chờ bẩn chết ở đây đi.”
Vân Tranh vẫn nằm sấp trên giường đá, chỉ quay đầu lại oán hận nhìn hắn nhưng không từ chối.
Thanh Liên đè lên lưng nàng, áp ngực mình sát vào tấm lưng trơn láng của nàng.
Hắn nhẹ nhàng cắn mυ"ŧ vai Vân Tranh, dùng lưỡi cảm nhận xúc cảm tinh tế.
Đồng thời, một tay hắn gấp không chờ nổi theo đường cong eo nàng vuốt xuống giữa hai chân.
Vân Tranh khẽ kêu: “Sư bá, chỗ đó còn hơi đau.”
Thanh Liên vừa hôn lên lưng Vân Tranh, vừa khàn giọng nói: “Gọi cha đi…”
Vân Tranh cứng đờ, thầm mắng một tiếng “Biến thái” rồi giãy giụa muốn bò dậy.
Trong lúc giằng co, mông nhỏ của Vân Tranh mấy lần cọ xát vào vật nóng bỏng của Thanh Liên, ©ôи th!t thô to kêu gào muốn giải phóng khiến hai mắt Thanh Liên đỏ lên.
Hắn dùng sức đè Vân Tranh xuống, không nói lời nào mà tách hai chân nàng ra, ngắm nhìn nơi riêng tư của nàng không sót một thứ gì.
Hắn dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên cúc huyệt của Vân Tranh, vuốt ve những nếp uốn.
Hắn cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ trong cơ thể, nói: “Đừng ép ta đánh… Kêu không… hử?” Nói rồi, hắn ấn ngón tay vào ŧıểυ huyệt.
Vân Tranh sợ hãi run rẩy, sợ hắn xông vào nơi đó, nàng hét lên: “Cha! Cha! Cha!”
Thanh Liên hài lòng thu ngón tay lại, cũng lật Vân Tranh lại để nàng nằm thẳng trên giường đá.
Thanh Liên vuốt ve bụng nhỏ của nàng rồi nói: “Như vậy mới ngoan. Chỗ nào đau? Xoạc chân ra cho cha xem nào.”
Lúc này mặt Vân Tranh đỏ đến mức có thể rỉ máu, nàng do dự mà co hai chân lên, hé ra một khe nhỏ.