“Ngươi…” Vân Tranh chán nản.
Trước đó nàng cảm thấy người tu ra sáu cánh sen như Thanh Liên còn không thể vượt qua mà hóa thành cô hồn, thì nàng càng lành ít dữ nhiều.
Nàng đã nghĩ khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, chết rồi có thể làm đôi quỷ uyên ương cũng tốt, ai ngờ con quỷ diễm lệ trước mắt lại là người sống sờ sờ.
Thanh Liên không muốn Vân Tranh dây dưa quá nhiều vào chuyện này nên chuyển chủ đề: “Sao phải tức giận vì chuyện đó? Mặc kệ ta là người hay quỷ, ta sẽ luôn ở đây bên nàng, còn nàng? Nàng có chịu ở đây bên ta không?”
Nghe vậy, Vân Tranh không kịp suy nghĩ đến vấn đề vừa rồi, nàng nghĩ nếu hắn không chết chắc chắn sẽ không để mình chết.
Nếu mình có thể tồn tại đến khi sư tôn đến tìm thì có thể ra ngoài.
Đến lúc đó, mình có chịu ở lại hang động tăm tối này bên hắn không?
Chín trăm năm qua, rốt cuộc hắn đã chịu đựng như thế nào?
Vân Tranh nhìn Thanh Liên hồi lâu mới hỏi: “Đợi sư tôn đến tìm ta, chúng ta cùng nhau ra ngoài được không?”
Thanh Liên cười, như thể đã đoán trước nàng sẽ hỏi vậy: “Nàng tưởng ta không muốn ra ngoài sao? Năm đó ta bị lão già Bạch Nhan nhốt ở đây, cửa động còn bị hắn thiết kết giới, trừ khi có chưởng môn lệnh mới giải được, nếu không ta không ra được đâu. Nếu có cách khác, với tu vi của ta, ta đã không phải chịu khổ ở đây rồi.”
Vân Tranh hỏi: “Sư tổ năm đó giam sư bá có nói thời hạn gì không?”
Thanh Liên lắc đầu.
Vân Tranh hít một hơi lạnh, sư bá này vừa nhìn đã không phải loại người sẽ bỏ cuộc chờ chết, sư phụ của hắn là Bạch Nhan sư tổ chắc chắn càng rõ điều này.
Chín trăm năm trước, tu vi của sư bá chắc chắn không bằng bây giờ, để chống chọi với cái lạnh trong động, sư bá chắc chắn đã nỗ lực tu hành gấp bội.
Nhưng tu vi càng cao, thời gian sống càng lâu, thời gian hắn bị giam ở đây cũng càng dài.
Vân Tranh thở dài: “Sư tổ phạt cũng tàn nhẫn thật. Nhưng sư tôn hiện tại là chưởng môn, sư tôn tốt bụng lắm, nhất định sẽ thả sư bá ra ngoài.”
Thanh Liên nghe vậy ngửa mặt lên trời cười lớn, một lúc sau mới nói: “Sao nàng không hỏi ta vì sao bị giam ở đây?”
Vân Tranh làm theo lời hắn hỏi: “Vì sao?”
Thanh Liên nhướng mày, ngông cuồng cười: “Vì ta giết sư bá Thanh Phong của nàng.” Dừng một chút, hắn mới nói tiếp: “Giờ thì nàng nghĩ sư tôn nàng có thả ta ra không?”
Vân Tranh im lặng rất lâu, giết hại đồng môn mà chỉ bị phạt đến đây sám hối, sư tổ thật nhân từ.
Theo lẽ thường mà nói, phạm phải sai lầm lớn như vậy, nhẹ thì loại bỏ tiên căn trục xuất sư môn, nặng thì lấy mạng đền mạng.
Vân Tranh châm chước lời nói rồi cẩn thận nói: “Sư tổ năm đó chỉ phạt sư bá đến đây sám hối, chắc hẳn đã có ý định thả sư bá ra ngoài, nếu không đã không để lại cách trừ bỏ kết giới ở cửa động. Hơn nữa Thanh Liên sư bá dù có giam ở đây mấy vạn năm cũng không đổi lại được mạng của sư bá Thanh Phong, chỉ cần sư bá nhận ra sai lầm của mình, sư tôn nhất định sẽ thả ngươi ra ngoài. Sư bá, ngươi đừng tiêu cực như vậy.”
“Sai lầm?” Thanh Liên hừ lạnh một tiếng: “Năm đó ta quả thật sai rồi, ta nên làm sạch sẽ hơn, không để lão già Bạch Nhan điều tra ra!”
Vân Tranh chợt cảm thấy có lẽ người này vẫn nên tiếp tục bị giam ở đây thì tốt hơn, nhưng là một nữ tử, nàng vẫn hy vọng “phu quân” mình sống những ngày thoải mái, nên khuyên nhủ: “Sư bá, ngươi nhượng bộ đi.”
Thanh Liên cả đời này có lẽ sẽ không biết hai chữ “nhượng bộ” viết như thế nào, hắn hừ một tiếng, không định tiếp tục dây dưa về đề tài này, mà nói sang chuyện khác: “Ra ngoài có gì tốt? Bên ngoài mỹ nhân nhiều lắm, không chừng ngày nào đó ta lại không cần nàng nữa.”
Nghe vậy, Vân Tranh thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Nàng không đáp lời Thanh Liên, một mình giận dỗi.