“Giờ mới biết xấu hổ? Lúc nãy nàng nhiệt tình lắm mà, ta vừa rút ra, nàng đã vội vã vẫy mông nhỏ đón chào…” Hắn dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Vân Tranh, cảm nhận độ ấm nóng bỏng. Một tay khác chuyển xuống mông nàng, đầy tình ý mà nhéo nhẹ.
“Ngươi đừng nói nữa.” Vân Tranh xấu hổ vùi mặt vào ngực hắn.
Có lẽ vì cô đơn chín trăm năm, hoặc vì cùng tồn tại trong hang động chật hẹp này mang lại cảm giác nương tựa lẫn nhau, hắn buột miệng hỏi: “Nếu hôm nay đổi thành người khác, nàng có như vậy không?” Hỏi xong, hắn có chút hối hận, sao những câu hỏi chua chát này lại xuất hiện trong đầu hắn?
Vân Tranh suy nghĩ rồi lắc đầu: “Ta vì thích ngươi nên mới cùng ngươi thành phu thê, đổi thành người khác ta chưa chắc đã thích.”
Cảm giác của nàng về hắn rất kỳ lạ, chỉ một cái liếc mắt đã bị thần thái và cử chỉ của hắn thu hút.
Bị giam trong một hang động nhỏ hẹp, hắn vẫn bình thản ung dung, cử chỉ tiêu sái phong lưu, phải có một tâm hồn kiên cường đến mức nào.
Hắn và hang động này dường như không hợp nhau nhưng lại rất hài hòa, chỉ điểm đó thôi cũng đủ khiến người ta rung động.
Đừng nói hắn còn lớn lên yêu mị như vậy, nụ cười luôn mang một tia ngông cuồng khiến người ta tim đập thình thịch.
Câu trả lời của Vân Tranh thỏa mãn lòng hư vinh của hắn, hắn ôm nàng vào lòng chiếm hữu.
Nếu là chín trăm năm trước, những đóa hoa dại nhỏ bé như nàng hắn chắc chắn sẽ không thèm nhìn, huống chi tốn công lừa nàng lên giường.
Hắn cười khổ, chín trăm năm cô tịch đã thay đổi tâm cảnh của hắn quá nhiều.
Hắn chợt nhớ đến câu sư tôn từng nói: Tu tiên tu tâm là chính, tu thân là phụ.
Có lẽ năm đó sư tôn giam hắn không chỉ vì trừng phạt, mà còn để tôi luyện tâm cảnh.
Nếu thật vậy, hắn phải thừa nhận sư tôn đã thành công.
Nhưng nếu lão già đó giam hắn ở đây để hắn quên người kia thì lão sẽ thất vọng thôi, dù vật đổi sao dời, sông cạn đá mòn hắn cũng không từ bỏ người đó.
“À phải rồi.” Vân Tranh ngẩng đầu từ trong lòng hắn: “Ta tên là Vân Tranh, ngươi tên gì?”
“Giờ mới nhớ hỏi chuyện này, không thấy hơi muộn sao?” Hắn nhéo chiếc mũi xinh xắn của nàng: “Thanh Liên, nhớ kỹ cái tên này, tên của nam nhân đầu tiên của ngươi.”
“Thanh Liên…” Vân Tranh lẩm bẩm, cảm nhận cái tên trong miệng.
Nàng cảm thấy chữ “Liên” thật không hợp với hắn, hắn đẹp đến chói mắt, khiến người ta nhìn thoáng qua là không dứt ra được, có lẽ anh túc gần với cảm giác của hắn hơn.
So với hắn, sư tôn mới giống như một đóa hoa sen.
Đẹp đến thần thánh, như tiên tử không vướng bụi trần.
Sư tôn…
Những lời Thanh Lưu nói đêm đó lại hiện lên trong đầu Vân Tranh, hắn nói: “Các ngươi đều là đồ đệ của vi sư, vi sư từ chối ngươi thì đương nhiên cũng sẽ không đáp ứng nàng.”
Vân Tranh lắc đầu, cố không nghĩ đến chuyện đêm đó.
Nhắc đến sư tôn, nàng chợt nhớ ra tên Thanh Liên và sư tôn đều có chữ “Thanh”, chẳng lẽ đều là đệ tử Thanh tự?
Nhưng điển tịch không ghi lại một vị sư thúc nào tên Thanh Liên, thế là Vân Tranh dò hỏi: “Thanh Liên, ngươi có biết Thanh Lưu không?”
Nghe thấy cái tên Thanh Lưu, ánh mắt Thanh Liên trở nên thăm thẳm.
Hắn híp mắt hồi lâu không nói gì, như đang hồi tưởng chuyện từ rất lâu về trước.
Một lúc sau, hắn mới nói: “Ừ, hắn là sư đệ của ta.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe hắn thừa nhận, Vân Tranh vẫn ngỡ ngàng.
Nàng nhìn vị sư bá không có trong điển tịch với tâm trạng phức tạp, năm đó chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn nên sư bá mới bị xóa tên và giam ở đây.
Nàng do dự hỏi: “Sư bá, ngươi đã tu ra sáu cánh sen, cớ gì, cớ gì lại chôn thân ở nơi này?”
Thanh Liên đầu tiên là ngạc nhiên, rồi bật cười lớn: “Ha ha ha… cô nhóc này thật thú vị. Tề Vân Sơn là nơi tụ tập linh khí, sao lại có quỷ mị quấy phá?”