Assath có một sở thích mới, đó là nằm trong tổ nghe radio, có khi nghe liền mấy tiếng đồng hồ.
Vì không biết thay pin, cô chỉ có thể nghe hết cái này rồi đổi sang cái khác. Không bao lâu sau, trong tổ của cô đã chất đống bảy tám chiếc radio. Nếu không phải vì trong tòa nhà thí nghiệm còn nhiều "hàng có sẵn", e rằng cô đã làm cạn kiệt nguồn cung.
Nhưng cứ thế này cũng không phải cách, pin của radio rồi cũng sẽ cạn kiệt. Nếu chỉ trông chờ vào việc thu gom, cuối cùng cũng sẽ chẳng còn gì để mà thu gom nữa.
Cô phải tìm cách, nếu không sẽ mất đi công cụ thu thập thông tin này.
Đúng vậy, thu thập thông tin.
Assath thường nghe radio để tìm hiểu về văn hóa, giáo dục và các hoạt động của loài người, từ đó suy đoán xem Susan đang sống trong một thế giới như thế nào, có cuộc sống ra sao. Nhưng phần lớn thời gian, cô chú ý nhiều hơn đến thời tiết và thời sự, lắng nghe người dẫn chương trình mô tả để đánh giá xem loài người đã biến cuộc sống của họ thành cái dạng gì.
"…Thống đốc bang Florida, Ricardo, tuyên bố rằng nếu ‘Đội săn lùng Pterosaur’ tiếp tục tự ý tiến vào Florida để giết loài này, ông sẽ điều động Lực lượng Vệ binh Quốc gia để trấn áp họ, đảm bảo rằng họ sẽ không chết dưới nanh vuốt của Pterosaur."
"Các tổ chức bảo vệ động vật bày tỏ sự ủng hộ với Thống đốc Ricardo vì đã lên tiếng bảo vệ thiên nhiên, trân trọng sinh mạng, kêu gọi loài người từ bỏ vũ khí hủy diệt các loài. Ông xứng đáng nhận giải Nobel Hòa bình đặc biệt."
"Giáo sư Eunice khẳng định, hòn đảo Nublar đã thất thủ sẽ phải đối mặt với một đợt phun trào núi lửa trong vòng ba năm tới. Số phận của loài khủng long cuối cùng vẫn nằm trong tay thiên nhiên, nhưng quyết định của loài người lại là yếu tố có thể thay đổi kết cục. Có nên cứu khủng long hay không, đây vẫn là một câu hỏi chưa có lời đáp."
"…Quân đội đã phong tỏa tuyến đường hàng không, mọi người không được phép tiếp cận đảo Nublar nếu không có sự cho phép, nếu không sẽ tự chịu hậu quả. Tính đến thời điểm hiện tại, số người mất tích trên đảo và khu vực biển lân cận đã lên tới 49 người."
Hai tiếng sau, chiếc radio cạn pin, lại thêm một cái vô dụng.
Assath gõ móng chân xuống đất "cộc cộc", trông có vẻ bực bội. Cô nghĩ, mình cần bắt một con người để giải quyết vấn đề này. Ngồi chờ chẳng phải cách hay, cô phải ra bờ biển thử vận may. Nếu không, một khi đám người lên bờ đã vào rừng, thì chẳng còn gì để mà nhặt lại.
Nghĩ là làm, Assath luôn có hành động nhanh chóng.
Thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, con người dường như đã "khôn" hơn chỉ sau một đêm. Trong thời gian cô chờ đợi, không có kẻ nào dám "phiêu lưu đến tận cùng thế giới".
Cô lấy làm khó hiểu, chẳng phải trước đây cứ mỗi tháng lại có một nhóm đến hay sao? Nhưng rồi chỉ vài ngày sau, cô nhìn thấy loài người lái một cỗ máy khổng lồ bằng kim loại đến, đỗ lại ở một nơi xa. Từ boong tàu, năm con "chim sắt" lần lượt cất cánh, bay thẳng về phía hòn đảo.
Cô hiểu rồi. Hóa ra "phong tỏa tuyến đường hàng không" có nghĩa là như vậy.
Những "loài ăn thịt" trong xã hội loài người đã ngăn cản "loài ăn cỏ" của họ, không cho phép "thức ăn" đi vào địa bàn kiếm sống. Thảo nào gần đây không ai lên đảo.
Nhưng nhóm người này đến làm gì?
Họ ngồi trên chim sắt, cầm vũ khí, rốt cuộc là muốn bắt khủng long hay giết khủng long đây?
Assath lập tức biến màu, hòa vào rừng rậm, lần theo hơi thở của bốn con Velociraptor, lặng lẽ tăng tốc, rồi lại tăng tốc.
Dù vũ khí của loài người không thể làm hại cô, nhưng với Velociraptor thì lại là trí mạng.
Nhất là mấy con chim sắt đó—cô biết rõ chúng gọi là "trực thăng". Còn nhớ lần cô đuổi giết Indominus Rex, đám người ngồi trên đó đã dựng súng máy điên cuồng "quấy rối" cô, khiến cô để sổng con mồi.
Da dày thịt cứng như cô còn có thể chịu được trận mưa đạn ấy, nhưng Velociraptor thì không. Chúng có sức chiến đấu mạnh nhưng phòng thủ lại yếu, trúng một phát là xong đời. Cô phải tìm được chúng, để chúng tránh xa loài người càng sớm càng tốt.
Thế là, khi loài người bay vào "khu vực phục vụ", Assath cũng đã tìm được bầy Velociraptor.
Cô dẫn chúng đến khu vực cũ để ẩn nấp. Nhưng không ngờ, khi mùi của cô xuất hiện trong khu vực này, một số loài khủng long lập tức rời khỏi lãnh địa, tìm nơi khác. Một số loài khác lại liều lĩnh hơn, xông thẳng đến "khu vực phục vụ"—Oviraptor lao vào máy bán hàng tự động, Carcharodontosaurus chuẩn bị săn người, còn Mapusaurus thì chui vào kho lạnh của Assath tìm đồ ăn, kết quả là không mở được cửa hợp kim mà chết cóng trong đó…
Đến khi Assath quay lại "khu vực phục vụ", chỉ thấy loài người và khủng long đã đánh nhau túi bụi.
Lúc đó, con người đã vớt hộp sọ của Indominus Rexlên lên từ đáy hồ Mosasaurus", rồi để trực thăng kéo nó bay về phía bờ biển.
Nhóm kỹ thuật viên rời đi trước, còn nhóm vũ trang ở lại yểm hậu.
Đáng thương thay, 16 người còn lại không chỉ phải đối phó với Tyrannosaurus và Carcharodontosaurus đang truy sát, mà còn phải chạy về phía trực thăng để giành lấy một con đường sống.
Nhưng đáng tiếc, dù loài người có vắt chân chạy nhanh đến mấy, cũng không thể nhanh bằng một bước chân dài bảy tám mét của T-Rex.
Chẳng mấy chốc, từ 16 người, chỉ còn lại 6 người.
"Bọn họ đã lừa chúng ta! Khu vực phục vụ không an toàn!"
"Mau lên trực thăng!" Không ai muốn trở thành bữa trưa của khủng long.
Một chiếc trực thăng cất cánh, chiếc còn lại thì bị Carcharodontosaurus chặn đường. Nó nhảy lên cắn lấy đuôi máy bay, rồi mạnh mẽ quăng một phát—
Khoang máy bay chở bốn người lập tức bị hất văng ra ngoài, một người bị văng ra đập xuống đất, chết ngay tại chỗ. Ba người còn lại cố bám chặt vào vách cabin, nghĩ rằng mình chắc chắn phải chết.
Nhưng không ngờ, giữa không trung, bỗng nhiên có một móng vuốt đen kim loại vươn ra, tóm lấy khoang máy bay—
Bất chấp lưỡi dao sắc bén của cánh quạt, bảo vệ họ khỏi tử thần.
"Chuyện gì thế này?"
"Lại thêm một con nữa! Không, là nó! Con khủng long huyền thoại đó sao?"
"Vậy là chúng ta được cứu rồi sao? Hay chỉ đơn giản là chuyển từ dạ dày này sang dạ dày khác?"
Assath cảm thấy mình như đang xách theo một cái lồng chim, bên trong có ba con chim sẻ cứ hót líu lo không ngừng, thật phiền phức. Để tránh ảnh hưởng đến trận chiến, cô tiện tay quẳng bọn họ xuống hồ Mosasaurus, chẳng thèm bận tâm họ có chết đuối hay không, vì dù sao, để sửa radio thì cô chỉ cần một người sống là đủ.
Vứt bỏ được vướng víu, Assath bày thế tấn công, hướng về phía Tyrannosaurus và Carcharodontosaurus mà gầm lên thị uy.
Ý của cô rất đơn giản: nơi này là lãnh địa của cô, bọn chúng thừa lúc cô đi vắng mà mò đến săn mồi cũng hơi quá đáng rồi đấy. Ai mà thích trong hang ổ của mình lại vương mùi của kẻ săn mồi khác chứ? Vì vậy, hoặc là rời đi ngay lập tức, hoặc là bị cô cắn chết, tự chọn đi.
Phải nói rằng, dù não bộ của Tyrannosaurus không lớn, nhưng nó cũng không ngu. Có lẽ hương vị của 'Indominus Rex' trước đây đã để lại bóng ma tâm lý quá nặng nề cho nó, thế nên nó chẳng muốn thử mùi vị của Assath thêm lần nào nữa, lập tức quất đuôi quay đầu bỏ đi.
Nhưng Carcharodontosaurus thì khác. Con quái vật khổng lồ này, có kích thước ngang ngửa Tyrannosaurus, chẳng biết trời cao đất dày, vì giành giật vài miếng thịt từ miệng Tyrannosaurus mà ảo tưởng sức mạnh, dám ngửa cổ rống lên thị uy, ý định rõ ràng là muốn tranh đoạt lãnh địa.
Khá lắm, kể từ sau khi 'Indominus Rex' và Mosasaurus chết đi, đây là lần đầu tiên cô gặp một con khủng long "gan dạ" đến thế.
Vậy thì, cô nhất định sẽ tiêu hóa thật tốt con mồi này.
Trong quy tắc sinh tồn của Assath không có hai chữ "nhẫn nhịn", chỉ có "gặp mạnh thì càng mạnh hơn". Không để đối phương kịp phản ứng, cô lập tức tăng tốc lao tới, dùng thân thể nặng 16 tấn của mình để đâm sầm vào Carcharodontosaurus.
Cú va chạm kinh khủng ấy kết hợp với lớp da và cơ bắp cứng như thép, khiến con quái vật nặng 15 tấn kia không thể chống đỡ nổi.
Nó từng nghĩ rằng kích thước của mình không thua kém là bao, dù không chiếm lợi thế thì ít nhất cũng sẽ không bị thương quá nặng.
Nhưng sự thật đã chứng minh, nó sai lầm nghiêm trọng.
'Indominus Rex' hoàn toàn là một loài ở cấp độ khác.
Đừng nói là một chọi một, dù có thêm cả Tyrannosaurus vào, chúng cũng chỉ có thể bị đè bẹp mà thôi.
Cú va chạm đầu tiên, một tiếng "rắc" vang lên, xương sườn của Carcharodontosaurus lập tức gãy lìa. Nó vội vàng cắn vào gáy Assath để phản công, nhưng lại bị gai lưng sắc nhọn của đối phương xuyên thủng từ trong ra ngoài.
Ngay sau đó, Assath vung đuôi quật ngã con quái vật, nhấc chân sau lên, dồn lực đạp mạnh khiến cổ nó gãy vụn, tiếp đó khóa chặt cổ họng, lắc đầu giật mạnh, sống sờ sờ giật đứt đầu nó.
Chết sạch sẽ.
Chỗ thịt này đủ để cô ăn no một tháng.
Assath tiện tay ném cái đầu xuống đất, quay người xuống hồ vớt người, nhưng không ngờ ba gã lính kia đều biết bơi. Giờ phút này, họ đã vất vả bò lên bờ, nằm sõng soài thở dốc, bộ dạng kiệt sức đến cùng cực.
Thấy cô tiến lại gần, bọn họ hoảng sợ giơ súng lên.
Nhưng phản ứng chiến đấu của con người, dù có được huấn luyện kỹ đến đâu, cũng không thể sánh bằng bản năng săn mồi của dã thú. Khi súng vừa nâng lên, Assath đã nghiêng người, chiếc đuôi dài vung ra, chính xác quét bay toàn bộ vũ khí xuống nước. Quan trọng nhất là, cô còn biết kiểm soát lực và góc độ, không làm tổn thương đến tay của họ.
"Không, không!"
"Đừng tới đây!"
Assath vươn hai móng vuốt, gom ba "đồ chơi" lại với nhau rồi tha về tổ.
Phản ứng của bọn họ rất thú vị, ban đầu là hét lên kinh hãi, sau đó chuyển thành chửi rủa đầy tuyệt vọng. Đến khi chắc chắn mình không thể thoát khỏi hang ổ của khủng long, họ lại bình thản chấp nhận số phận, bắt đầu hồi tưởng về cuộc đời ngắn ngủi của mình.
"Tôi hối hận quá, đáng lẽ tôi nên nói với mẹ là tôi yêu bà ấy. Tôi không nên làm bà giận, không nên khiến bà lo lắng. Nếu có thể sống sót, tôi muốn về quê trồng trọt, cùng mẹ thu hoạch ngô."
"Tôi không nên cầu hôn Amanda... Đám cưới chỉ còn một tháng nữa thôi, vậy mà tôi lại phải chết ở đây."
"Chà, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn vì mình là một đứa trẻ mồ côi."
Vừa đến cửa kho lạnh, Assath đã đánh hơi thấy mùi của Mapusaurus. Nhận ra hang ổ bị kẻ khác xâm phạm, tâm trạng cô lập tức trở nên tồi tệ, ném ba gã lải nhải kia sang một bên, gầm lên đầy giận dữ.
Tiếng gầm của cô vang vọng khắp không gian, khiến con người không chịu nổi mà phải bịt chặt tai. Nhưng dù có gào thét đến đâu, cô vẫn không tìm thấy bóng dáng của Mapusaurus, cơn giận dữ càng lúc càng dâng cao, gần như sắp lao vào rừng tàn sát sạch toàn bộ Mapusaurus để hả giận.
Cho đến khi, cô lần theo mùi hương đến trước cửa kho lạnh, nghi hoặc mở cửa ra—
Một "ngọn núi thịt" đông cứng hiện ra ngay trước mắt, chính là con Mapusaurus xấu số kia.
Ồ, cảm ơn món quà của thiên nhiên.
Nếu nói một con khủng long ăn thịt mà không ăn thịt người đã là “hiếm có”, thì việc nó còn biết mở cửa kho lạnh, biết tìm con người để sửa radio, và hiểu được lời nói của loài người thật đúng là “kinh khủng đến cực độ”.
Năm phút trôi qua, ba người lính vẫn còn ngơ ngác. Họ suy nghĩ đủ mọi khả năng về việc “tại sao nó không ăn thịt mình”, nhưng dù có vắt óc ra cũng không thể tưởng tượng nổi lại có lý do kiểu như “để mình sửa radio cho nó”!
Nhưng… điều này sao có thể chứ?
Dù bộ phim tài liệu mới của BBC, “Ác quỷ đảo Nublar”, có miêu tả một con khủng long hiểu được con người, có tình cảm và giàu nhân tính đến đâu thì đó cũng chỉ là chương trình trên TV—là sản phẩm của con người, được tô vẽ nghệ thuật và biên kịch theo kịch bản, chứ không phải là sự thật ngay trước mắt họ.
Làm lính bao năm, họ đã chứng kiến biết bao cuộc giao dịch bẩn thỉu, làm sao có thể tin rằng trên thế giới thực sự tồn tại một con khủng long ăn thịt mà lại không ăn thịt người?
Thế nhưng, khi sự thật bày ra trước mắt, họ không thể không tin rằng đôi khi, khủng long còn “đáng tin” hơn con người.
“Vậy mà họ… rõ ràng có thể cử thêm một chiếc trực thăng đến cứu chúng ta, thế mà…”
Một người lính tức giận đập vào bộ đàm, “Và con khủng long này, rõ ràng có thể nuốt chửng chúng ta chỉ bằng một miếng, nhưng nó lại không làm vậy, mà còn bảo vệ chúng ta?”
Chịu thua rồi, họ đã vì “giấc mơ Mỹ” mà lăn lộn mười tám năm trời, rốt cuộc lại chỉ là vật tiêu hao?
“Đừng phàn nàn nữa, tìm dụng cụ sửa radio đi.”
Một người khác có khả năng thích nghi rất nhanh, đã bắt đầu làm việc ngay trước mặt Assath. “Ừm, chỉ là hết pin thôi. Cái này cũng vậy, cái kia nữa… Được rồi, có vẻ khủng long rất thích nghe radio, nhưng lại không biết thay pin.”
Anh ta có tinh thần thật tốt, thậm chí còn giơ chiếc radio lên, tương tác với Assath: “Này, nhìn này, to xác à. Ở đây, đúng rồi, chỗ này! Phải tháo nắp này ra, lấy viên pin cũ ra, rồi lắp viên pin mới vào. Được rồi, giờ nó lại hoạt động bình thường rồi.”
“Tất nhiên, pin cũ không thể vứt lung tung, nó sẽ…”
“Trời ạ, Jack, cậu như đang dạy một đứa trẻ ấy, thật kiên nhẫn!”
“Hanson, cậu biết đấy, tôi có một cô con gái tám tuổi, và đã ba năm rồi tôi chưa gặp con bé.” Jack đặt chiếc radio xuống, “Tôi không muốn cả đời này không bao giờ được gặp lại con bé nữa. Giờ thì, chúng ta đi tìm thêm vật tư đi, rồi quay lại đây chờ cứu viện.”
“Cậu điên rồi sao? Quay lại đây? Ở chung với một con khủng long qua đêm?”
“Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn ở chung với một con T-rex đâu.”
Sau khi sửa xong tất cả radio, Assath không quan tâm bọn họ sẽ đi hay ở. Ba người lính bàn bạc với nhau một lát, rồi nhanh chóng mang về một ít đồ hộp và các thiết bị điện tử bị du khách bỏ lại từ một năm trước, bắt đầu chế độ tự sinh tồn.
Nhưng đáng tiếc, tổ chức cứu hộ nhanh nhất cũng phải mất năm ngày mới đến được đảo Nublar—quá lâu.
Không còn cách nào khác, thời điểm đặc biệt đòi hỏi biện pháp cực đoan. Phải làm sao để người khác nhanh chóng chú ý đến họ và lập tức điều tàu đến đây?
Chỉ có một cách! Đó là khiến họ nhận ra có lợi ích để khai thác—và trong thời đại này, những YouTuber săn tin hot có khứu giác nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.
Vậy nên, một cảnh tượng thần kỳ đã diễn ra: Assath tận mắt nhìn thấy ba người lính cầm điện thoại, nở nụ cười vui vẻ rồi cẩn thận di chuyển xung quanh tổ của cô.
“Không thể tin được đúng không? Chúng tôi đang ở trong nhà của ‘Sơn Thần’ truyền thuyết đây. Hiệu ứng đặc biệt à? Ô không, chúng tôi không dùng hàng giả đâu. Tin tôi đi, cực kỳ an toàn, nó giống hệt như trong phim tài liệu mô tả—rất hiểu con người… Đúng, nó không ăn thịt người.”
“Không tin à? Không tin thì cậu cứ đến đây đi, anh bạn, tôi sẽ đích thân dẫn cậu tham quan ‘kho báu của loài rồng’.”
Nể tình mấy cái radio, Assath không đá bay bọn họ. Sau đó, cô khép mắt nghỉ ngơi, trong đầu nghĩ về chiếc hộp sọ của Indominus Rex đã bị con người mang đi vào ban ngày.
Con người có thể làm chuyện ngu xuẩn, nhưng họ không mù quáng tìm chết. Họ hao tốn bao nhiêu công sức để mang hộp sọ đi, chắc chắn có bàn tay của tiến sĩ Wu nhúng vào.
Mà tiến sĩ Wu chuyên làm gì?
Ông ta được gọi là “cha đẻ của loài khủng long lai”, mang hộp sọ đi chắc chắn là để tạo ra một con Indominus Rex mới. Nếu ông ta thành công…
Ừm, vậy chẳng phải cô sẽ lại có một bữa ăn ngon nữa sao?
Thật là sơ suất quá rồi, sớm biết con người có ý định này, sao cô nỡ để bọn họ đi chịu chết chứ? Chẳng phải chỉ cần hộp sọ của Indominus Rex thôi sao? Trong tổ của cô có đầy, cô lập tức sẽ chọn một cái to nhất cho ba người kia mang về.
Sáng hôm sau, Assath dậy thật sớm.
Cô ngậm lấy một khúc xương, tay xách ba người lính, trực tiếp mang họ ra bờ biển. Để tránh bất trắc, cô còn ẩn nấp trong rừng rậm, âm thầm bảo vệ bọn họ cho đến khi họ hoàn toàn rời đi.
Tốt lắm, vậy là kế hoạch có một Indominus Rex mới đã thành công được một nửa rồi.
Cô thầm nghĩ.