"Các người..." Tô Hàn hữu khí vô lực nhìn mấy nam nhân cao to lực lưỡng trước mặt, rất hiển nhiên đây đều là người của Độc Long bang, nhưng Tô Hàn đã không còn sức để cầm kiếm chống lại nữa rồi.
"Nãy giờ bọn ta đã đứng ở phía sau xem toàn bộ quá trình rồi!" Một đại hán trong đó nói, "Ừm, ba ŧıểυ tao hóa các ngươi tới chỗ này để cầu ȶᏂασ chứ gì! Không ngờ các ngươi lại tao như vậy, không thèm buông tha cho bất kỳ đa͙σ cụ nào cả!"
Đến giờ Tô Hàn mới hiểu được ngay từ đầu ba người đã bị theo dõi, đại khái là đã biết mục đích của bọn họ nên mảnh ngọc bội kia mới bị để riêng trong ngựa gỗ, chính là để dụ dỗ cậu ngồi lên, phỏng chừng hiện tại hai người kia cũng đã rơi vào trong tay bọn chúng rồi, "Đồng bạn của ta..."
"Bọn chúng? Tự nhiên là sẽ có mấy huynh đệ khác của bọn ta chăm sóc cho chúng rồi, bây giờ ngươi vẫn còn tâm tư để bận tâm đến người khác sao?" Một đại hán nói rồi liền ẵm Tô Hàn từ ngựa gỗ xuống, "Không chỉ ngồi lên ghế trừng phạt, còn chủ động lên ngựa gỗ, ngươi chính là đứa da^ʍ đãиɠ nhất đó!"
"Ta..." Tô Hàn dần dần khôi phục chút khí lực, nhưng bàn tay đang sờ loạn trên người cậu thực sự rất thoải mái, khiến cậu không hề có ý định muốn tránh thoát, trái lại còn chủ động dán sát vào nam nhân thêm một chút.
"Thật là, ŧıểυ tao hóa chủ động yêu thương nhung nhớ ta nè! Mẹ nó, thực đúng là không sợ chết, ngày hôm nay nhất định mấy ca phải gian bạo cái ŧıểυ tao huyệt không biết xấu hổ này của ngươi!" Đại hán được Tô Hàn chủ động khiến cho rất hưng phấn, vươn tay ra sau sờ cái mông đã bị tao thủy chảy ra ướt lênh láng của Tô Hàn.
Mấy người bên cạnh cũng không khách khí xông tới, vừa liếʍ vừa cắn mấy vết thương do roi để lại ban nãy trên người Tô Hàn.
"Chúng ta có tới tận năm người lận đó! Có khi nào sẽ ȶᏂασ hỏng hắn không?"
"Thôi đi! Con ngựa gỗ này đã ȶᏂασ hỏng không ít tao hóa, thế nhưng vị ŧıểυ ca kiếm khách này vừa xuống khỏi ngựa gỗ liền nhịn không được cầu ȶᏂασ rồi nha!"
"Chậc chậc, thực sự còn tao hơn cả đám kỹ nam mình mới bắt được hôm nay nữa, loại thân thể này còn có thể luyện kiếm được sao?"
"Như vầy còn có ưu thế hơn mấy người thô ráp như chúng ta đó! Đụng tới kẻ địch mình đánh không lại, cởi quần áo ra ngoan ngoãn cầu ȶᏂασ một cái, có thể thoải mái mà còn có thể thoát khỏi cái chết nữa nha! Ha ha!"
Tô Hàn bị mấy nam nhân cố ý sỉ nhục khiến cho mặt mũi đỏ bừng, nhịn không được bắt đầu phản bác, "Ta mới không phải tao hóa! Đều tại mấy tên khốn các ngươi gài bẫy... A!"
Nam nhân ở phía sau chỉ mới nghe cậu nói đến một nữa liền cắm côn th*t vào, "Nói tiếp nha, ŧıểυ kiếm khách? Tao huyệt mυ"ŧ ta chặt như vậy mà còn dám nói mình không phải là tao hóa?"
"Ưm a... Không phải... Ta không phải..." Lời phản bác của Tô Hàn bị sự trừu sáp ở sau lưng đánh cho đứt quãng, "Ta là bị các ngươi ép buộc... Ưm... Đừng liếʍ ta..."
"Tao núm vυ" của ngươi lại không có nói như vậy nha, kiếm khách đại nhân!" Nam nhân liếʍ lộng núm vυ" của Tô Hàn đắc ý nói, "Ban nãy lúc ngươi bị nhỏ sáp ngoài miệng thành thực hơn hiện tại nhiều!"
"Đúng đó, kêu cái gì mà "Tao huyệt ngứa quá’ đến vui vẻ luôn! Không phải nói chỉ cần có dương v*t đến ȶᏂασ ngươi, là ai cũng được sao? Hiện tại có nhiều dương v*t ca ca tới đút ngươi ăn như vậy, sao lại cố bày ra vẻ bị ép buộc chứ?"
"Không phải... Hmm a... Đó là do bị các ngươi gài bẫy..." Thanh âm biện giải của Tô Hàn càng ngày càng nhỏ, rất hiển nhiên cậu cũng đã hồi tưởng lại lúc ngồi trên cái ghế tà ác kia hậu huyệt ngứa ngáy tới mức nhịn không được phải nói mấy lời này.
"Đúng vậy, kiếm khách đại nhân còn chủ động ngồi lên ngựa gỗ nữa đó, thật là một chút do dự cũng không có!" Một nam nhân dùng lực mạnh xoa nắn dương v*t của Tô Hàn, cười nhạo nói, "Lúc hậu huyệt phát ngứa kiếm khách đại nhân thật đúng là một chút cũng không kén ăn nha!"
"Ta..." Tô Hàn cũng không biết nên phản bác thế nào, cậu không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, không nói nữa.
"Sao kiếm khách đại nhân lại không nói nữa rồi?" Nam nhân đang ȶᏂασ làm thả chậm động tác, "Ban nãy ngồi trên ngựa gỗ lớn tiếng lắm mà, hiện tại là đang ghét dương v*t trống trơn của ta đó hả?"
Tô Hàn vẫn không nói lời nào như trước, ȶᏂασ làm chậm lại khiến cho thân thể của cậu cảm thấy bất mãn, cái mông không tự chủ được liền lắc lư nghênh hợp với dương v*t sau lưng theo bản năng.
"Chà! Kiếm khách đại nhân ngoài miệng không nói, nhưng thân thể lại rất thành thực nha!" Nam nhân phía sau hưng phấn nói, hắn tăng nhanh tốc độ, không ngừng dùng sức đảo lộng hậu huyệt của Tô Hàn, "Thừa nhận đi, ŧıểυ tao hóa, ngươi chính là một tao chó mẹ không thể tách rời khỏi nam nhân, lãng hóa suốt ngày cứ nghĩ tới dương v*t của nam nhân!"
"Hmm hmm... Ưm a a... A...ha..." Tiếng rêи ɾỉ bị kiềm nén không ngừng tràn ra khỏi miệng Tô Hàn, có hai cây dương v*t dán lên mặt của cậu, mang theo mùi tanh tưởi mãnh liệt phả vào mặt cậu, hai người khác thì lại châm lửa trên người Tô Hàn, càng ngày càng khiến cậu không có biện pháp cắn chặt răng, "A a... Không phải, ta không phải... Tuyệt không thích bị ȶᏂασ... Đừng ȶᏂασ ta mà... Ta không phải tao hóa thích dương v*t của nam nhân..."
"Chính ngươi cũng không cúi đầu nhìn, tao thủy đã sắp ngập cả cái bảo khố này rồi, còn không biết xấu hổ không thừa nhận nữa hả?"
"Không, không phải... A a!!" Tô Hàn dùng sức lắc đầu, một đại hán không nhìn được bộ dáng này của cậu, duỗi tay ra đâm hai ngón tay vào trong hậu huyệt đang ngậm một cây dương v*t, làm cho Tô Hàn hét rầm lên, "Không được! Sắp rách rồi!"
"Yên tâm, đã cưỡi cả ngựa gỗ rồi, ŧıểυ tao huyệt này không dễ rách vậy được đâu!" Đại hán dùng ngón tay cắm vài cái vào trong huyệt của Tô Hàn, sau đó liền đổi thành dương v*t của mình, "Hừ, không thừa nhận mình là tao hóa? Để ta xem kế tiếp ngươi sẽ mạnh miệng thế nào!"
Sau khi thích ứng một lúc, hai nam nhân bắt đầu không khách khí trừu sáp, hai cây dương v*t thô to cùng cắm vào rút ra rất nhanh, chỉ chừa lại một quy đầu nằm trong huyệt, chờ đến khi miệng huyệt của Tô Hàn bị hai quy đầu to lớn chen đến phát đau thì cảm giác trống rỗng truyền đến từ chỗ sâu trong hậu huyệt lại hành hạ cậu đến mức chịu không nổi bắt đầu rêи ɾỉ xin tha, hai người lại hung hăng đỉnh vào, ȶᏂασ Tô Hàn đến trợn trắng mắt.
"A a... Chịu không nổi... Đừng mạnh như vậy... Khó chịu quá... Đại dương v*t ca ca ȶᏂασ chậm một chút a... Muốn chết..." Tô Hàn bị hai nam nhân kẹp ở giữa, hai tay mỗi tay cầm một dương v*t, dưới sự trùng kích của song long, rất nhanh cậu đã quên sạch cốt khí lúc đầu, "Đâm tới, lại đâm tới rồi... Tao tâm cũng bị hai đại dương v*t ȶᏂασ hỏng... Muốn bốc cháy..."
"Mới nhanh như vậy mà kiếm khách đại nhân đã phát tao rồi sao!" Một cây dương v*t ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ của Tô Hàn ở trong miệng, "Bất quá thật ra ngươi lại kiên trì lâu hơn hai đồng bạn của mình một chút đó nha!"
"Cái tên ở trong phòng bảo vệ không thèm chống trả đã bồi các huynh đệ chơi rồi! Bộ dáng tao lãng đó, nhìn qua liền khiến cho người khác khó nhịn!"
"Một tên bị chim đá ȶᏂασ tới mức thiếu chút nữa bắn tinh, kết quả côn th*t vừa cắm vào lại bắt đầu lãng kêu, cái gì mà "Cám ơn ca ca ȶᏂασ ta", nhìn qua cũng đủ thanh thuần!"