Dù sao cũng là thứ từng đi vào trong cơ thể mình, trải qua nhiều lần thì cũng có thể nhớ rõ ràng.
Nhưng loại kỹ năng này, chỉ nên âm thầm sử dụng trong lòng thôi, không nên nói ra ngoài. Nhất là... hiện tại linh khí của nàng đã bị phong ấn hoàn toàn nên ngươi khác gì người thường, đối mặt lại là một nam nhân đã bị nàng lừa gạt, hiện giờ lại có mục đích không rõ...
“Chỉ nhớ rõ nó thôi sao!” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu, sau đó xé nát y phục của Ngu Huyền Lăng.
Ngu Huyền Lăng kinh ngạc trừng lớn mắt, đây chính là Bán Tiên Khí. Nàng từ trước đến nay dựa vào nó để lừa tình gạt tiền mà sống đến bây giờ, vậy mà bị nam nhân này xé nát chỉ trong nháy mắt?
Không thể nào! Tu vi nam nhân này rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào?
Trong lúc Ngu Huyền Lăng đang kinh hãi, Lục Nghiên bế nàng lên, tách hai chân nàng ra đặt lên hông mình. Sau đó hắn dùng ©ôи th!t dữ tợn kia, không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào mà đâm thẳng vào.
“Ưm!” Ngu Huyền Lăng đau đớn đến mức toàn thân căng cứng, lần này quá đột ngột, nàng hoàn toàn không kịp đề phòng.
“A...” Lục Nghiên bị kẹp chặt đến mức kêu lên một tiếng.
Thật chặt, hình như còn chặt hơn trước...
Ngu Huyền Lăng dù sao cũng là người đã chinh chiến trăm trận, chỉ mất một thoáng nàng liền thích ứng được. ŧıểυ huyệt hơi hơi co rút, ©ôи th!t của Lục Nghiên quá thô quá lớn khiến cho việc co rút này trở nên có phần khó khăn. Nhưng cũng chính vì khó khăn, mà lại càng có cảm giác, càng...
Ngu Huyền Lăng thở hổn hển: “Thật lớn... thật to a...” Nói rồi ŧıểυ huyệt còn không nhịn được mà mấp máy. Lời khen như vậy, Ngu Huyền Lăng đều nói mỗi khi làʍ t̠ìиɦ với nam nhân, mục đích là để khiến nam nhân hưng phấn hơn, làm cho cuộc vui thêm phần mỹ vị.
Nhưng lần này thì khác, không phải khách sáo, cũng không phải cổ vũ, mà là lời cảm thán xuất phát từ đáy lòng cùng với sự thỏa mãn chưa từng có...
“Hư... hư...” Nàng thở dốc không ngừng. Hai người cứ như vậy đứng đó, Ngu Huyền Lăng tựa vào eo Lục Nghiên, ŧıểυ huyệt trướng đến mức khiến nàng không nhịn được muốn động đậy.
Rõ ràng Lục Nghiên cử động dễ dàng hơn nàng nhiều, thế nhưng hắn cứ như vậy vùi mình trong cơ thể nàng, gục đầu lên vai nàng mà không hề nhúc nhích, dường như đang kiềm nén điều gì đó.
...
Thôi được rồi... Lục Nghiên không động, nàng động cũng được. Ngu Huyền Lăng chậm rãi siết chặt eo, từ từ nâng mông lên, khó khăn rút ©ôи th!t thô to kia ra. Nhưng vừa mới rút ra được một nửa thì bàn tay nóng bỏng của Lục Nghiên đã đặt lên eo nàng, ấn nó trở lại.
“A...” Dù chỉ là một nửa, cũng đủ khiến Ngu Huyền Lăng sung sướиɠ. Nàng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, miệng ŧıểυ huyệt áp chặt vào gốc ©ôи th!t của Lục Nghiên. Không chỉ vậy, nàng còn tham lam lắc lư eo khiến ©ôи th!t xoay tròn trong ŧıểυ huyệt. Vì bị Lục Nghiên giữ chặt nên biên độ lắc lư không lớn nhưng cũng đủ rõ ràng...
Mồ hôi Lục Nghiên túa ra, lực tay càng mạnh hơn, cuối cùng cũng ngăn cản được động tác của Ngu Huyền Lăng.
Ngu Huyền Lăng bất mãn nhìn Lục Nghiên, hắn đang làm cái quái gì vậy! Đã đến nước này rồi, còn rụt rè cái gì nữa!
Gân xanh trên trán Lục Nghiên nổi lên cuồn cuộn, hai mắt càng đỏ hơn, như thể bị sung huyết, ánh mắt nhìn Ngu Huyền Lăng tràn đầy du͙© vọиɠ bị kìm nén.
Nhưng càng rõ ràng hơn vẫn là sự tuyệt vọng.
“Nàng có biết... điều này có nghĩa là gì không?” Lục Nghiên hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Ta nào quản được nhiều như vậy!” Ngu Huyền Lăng có chút nóng nảy: “Lục Nghiên, Lục Nghiên... ngươi buông ta ra, để ta yêu ngươi thật tốt, được không, để ta yêu ngươi...” Ngu Huyền Lăng cố gắng vặn vẹo dưới sự áp chế của Lục Nghiên, dù biên độ rất nhỏ nhưng dù gì cũng là một sự an ủi...
“Ha ha...” Lục Nghiên khẽ cười một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Ngu Huyền Lăng, không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của nàng: “Ta đã học Huyết Dung cấm chú, trong đó có một chương là Thải Bổ chú, một khi bắt đầu... thì sẽ không chết không ngừng!”