Ta Tại Thế Giới Nam Tôn Ăn Cơm Mềm

Chương 2: Thiên phú dị bẩm ( H )

Trước Sau

break

Nam nhân khẽ hé môi, lộ ra một khe hở nhỏ, tuy không lớn nhưng lại thể hiện rằng hắn dường như muốn nhiều hơn thế nữa.

 

Trong đáy mắt Ngu Huyền Lăng hiện lên một tia ý cười nhưng nàng không thuận theo ý hắn mà chỉ khẽ cọ môi mình lên môi hắn: “Mỹ nhân hẹn gặp mặt Ngu mỗ theo cách này, thật đúng là… đặc biệt quá rồi. Khiến tại hạ có chút… muốn dừng cũng không được.”

 

Nhanh lên, đừng dài dòng vô nghĩa nữa, mau cởi bỏ phong ấn cho lão nương! Lão nương sẽ khiến ngươi mười ngày không xuống nổi giường! Chưa bị ép khô thì đừng mơ tưởng tới việc rời đi!

 

Ngay lúc Ngu Huyền Lăng đang đắc ý chờ đợi mỹ nhân cởi bỏ phong ấn cho mình, nam nhân đột nhiên ôm chặt eo nàng: “Mỹ nhân?”

 

Hắn hơi ngửa đầu ra sau, rời khỏi môi Ngu Huyền Lăng, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Xem ra! Huyền Lăng tiên tử đến giờ vẫn chưa nhớ ra tại hạ!”

 

Ngu Huyền Lăng chớp mắt, vẻ mặt mơ màng. Không... không nhớ ra thì có quan trọng lắm sao? Chỉ cần hắn cởi bỏ phong ấn cho nàng, nàng sẽ khiến hắn sung sướиɠ tận trời, nhớ hay không nhớ thì có ý nghĩa gì?

 

Nhìn thấy bộ dạng của Ngu Huyền Lăng, nam nhân như muốn phát điên. Hắn đột nhiên cúi người xuống, cắn mạnh lên môi nàng.

 

Hơi đau... nhưng mà... cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

 

Ánh mắt Ngu Huyền Lăng sáng lên, thì ra nam nhân hung dữ lên lại có mị lực như vậy! Cả người nàng mềm nhũn, ŧıểυ huyệt trở nên hơi ươn ướt.

 

Nam nhân cạy mở môi Ngu Huyền Lăng, chiếc lưỡi dài linh hoạt cuốn lấy lưỡi nàng mà mυ"ŧ mạnh như thể muốn hút cả lưỡi nàng ra ngoài.

 

Cơn đau nhè nhẹ cùng với cảm giác tê dại lan ra từ đầu lưỡi, Ngu Huyền Lăng lại có cảm giác mình bị nam nhân trước mặt khống chế. Trời ạ... thì ra nam nhân chủ động lên lại thoải mái như vậy!

 

Ngu Huyền Lăng kích động đến run rẩy, cũng không còn quan tâm nhiều nữa, nàng ôm lấy vai hắn, vừa đón nhận nụ hôn kịch liệt, vừa triền miên đáp lại.

 

Tay nàng vuốt ve lồng ngực nam nhân, theo từng nhịp mυ"ŧ của hắn mà nắm lấy từng thớ thịt trên ngực hắn, rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới, cho đến khi nắm lấy ©ôи th!t đã sớm cương cứng của hắn.

 

“Bộp!” Nam nhân lập tức nắm lấy nàng tay Ngu Huyền Lăng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nàng như mãnh thú: “Nàng chắc chứ?”

 

Ngu Huyền Lăng thoáng chốc lấy lại chút lý trí từ cơn du͙© vọиɠ đang dâng trào. Chắc chứ, tại sao lại không chắc? Mấy chuyện vui vẻ này thì cần gì phải do dự!

 

Nhìn thấy bộ dạng của Ngu Huyền Lăng, nam nhân nghiến chặt răng, run rẩy buông lỏng nàng tay nàng.

 

Ngu Huyền Lăng quen tay hay việc liền cởi thắt lưng của hắn, kéo mạnh xuống một cái, quần của nam nhân liền rơi xuống đất.

 

Ngu Huyền Lăng thậm chí còn không thèm nhìn mà vội vàng nắm lấy gốc rễ của hắn. Đúng vậy, lúc trước khi nó cương cứng, nó cứ đâm vào người Ngu Huyền Lăng đã khiến nàng vô cùng kinh ngạc.

 

Quá lớn, ©ôи th!t này tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm.

 

Nhưng khi nắm chặt lấy nó, Ngu Huyền Lăng liền ngây người. Đây là... Nàng vội vàng cúi đầu, dùng tay kia vén vạt áo đang che khuất tầm mắt: “Lục Nghiên!”

 

Lục Nghiên nhìn chằm chằm Ngu Huyền Lăng, gân xanh trên trán giật giật: “Huyền Lăng tiên tử cuối cùng cũng nhớ ra tại hạ rồi sao?”

 

Này... Ngu Huyền Lăng á khẩu không trả lời được...

 

Chuyện này trách nàng sao? Nếu hắn sớm lấy thứ này ra thì nàng đã nhận ra hắn rồi, cần gì phải làm mấy trò mèo đó...

 

Nói không chột dạ là giả dối... Nhưng nam nhân mà Ngu Huyền Lăng từng chơi đùa nhiều vô số kể. Nàng chính là dựa vào việc lừa gạt tình cảm mà tu luyện đến Đại Thừa, muốn nàng nhớ rõ từng ấy nam nhân thật sự là quá sức.

 

Nhưng ông trời đóng một cánh cửa này thì sẽ mở ra một cánh cửa khác. Ngu Huyền Lăng không nhớ được người, không nhớ được mặt, không nhớ được thân phận địa vị nhưng lại có thể nhớ rõ ràng hình dáng ©ôи th!t của từng nam nhân. Chậc... đây cũng coi như là một loại thiên phú dị bẩm ha...

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc