Ta Tại Thế Giới Nam Tôn Ăn Cơm Mềm

Chương 1: Ngu Huyền Lăng

Trước Sau

break

 

Ngu Huyền Lăng chưa bao giờ nghĩ đến việc đạt đến cảnh giới như nàng rồi mà vẫn có thể bị người ta phong bế linh khí. Nàng khẽ thử động ngón tay một chút, ừm... Quả nhiên bị phong ấn hoàn toàn rồi...

 

Nàng đường đường là một tu sĩ Đại Thừa, trên đời này người có thể phong bế linh khí của nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy thì... là ai nhỉ? Người đó vì sao lại làm như vậy?

 

Đang lúc Ngu Huyền Lăng nghi hoặc thì phía trước chậm rãi xuất hiện một người đang tiến đến. Người nọ bước đi rất chậm, phảng phất như thể mỗi bước chân đều nặng tựa ngàn cân... Ngu Huyền Lăng khẽ nhíu mày, này... sao lại là một nam nhân!

 

Không phải nàng xem thường nam nhân, mà là ở đại lục Phong Bạo này nam nhân hiếm khi đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh. Tuy nhiên tu vi của nam nhân trước mặt này lại khiến nàng không thể nhìn thấu.

 

Nam nhân nhìn chằm chằm Ngu Huyền Lăng, từng bước một đi đến trước mặt nàng, rất gần, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực từ hắn.

 

Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trước mặt, thấy nàng lộ ra vẻ nghi hoặc khi nhìn mình, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Sao vậy? Huyền Lăng tiên tử cao quý nên hay quên, không nhớ rõ Lục mỗ sao?”

 

Họ Lục? Ánh mắt Ngu Huyền Lăng hơi lóe lên, nàng đánh giá cẩn thận nam nhân trước mặt. Khác với những nam tu khác thích mặc trường bào, nam nhân này mặc một thân võ phục màu đen bó sát, nhìn vừa dứt khoát lại còn mạnh mẽ. Còn về dung mạo ư... rất tuấn tú. Nhưng trong giới tu tiên thì làm gì có mấy người xấu nên điều này cũng không tính là ưu điểm gì, chỉ là...

 

Ánh mắt nam tử vô cùng kiên nghị, con ngươi đen láy sâu thẳm, tại nơi sâu nhất của đáy mắt dường như ẩn chứa một ngọn lửa âm ỉ. Đúng vậy, bề ngoài nam nhân này nhìn có vẻ thâm trầm lạnh nhạt nhưng vẫn không thể che giấu được những đợt sóng ngầm cuồn cuộn trong nội tâm hắn.

 

Họ Lục... Vẫn là một mỹ nam tử đặc biệt như vậy... Nàng không nên quên chứ. Chỉ là... Ngu Huyền Lăng thật sự không nhớ ra nổi...

 

Trong lúc Ngu Huyền Lăng im lặng, ánh mắt nam nhân họ Lục càng lúc càng trầm xuống,  mơ hồ như cuốn theo một cơn lốc xoáy, như thể muốn xé nát nữ nhân vô tâm vô phế này.

 

Nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng Ngu Huyền Lăng chùng xuống, tiêu đời rồi!

 

Nàng vội vã giãn nét mặt, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.  Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn: “Sao có thể quên được chứ!”

 

Nói rồi nàng kiễng mũi chân về phía trước, dùng bộ ngực mềm mại hoàn mỹ của mình nhẹ nhàng áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

 

Không phải Ngu Huyền Lăng khoe khoang nhưng mà ngực này của nàng, nếu nàng nhận thứ hai ở Tu Tiên giới thì tuyệt đối không có ai dám nhận là thứ nhất. Chỉ bằng bộ ngực này thôi, nàng đã chinh phục vô số nam nhân “trong trắng”.

 

Quả nhiên, hành động này của nàng đã thành công khiến nam nhân dừng lại. Ngu Huyền Lăng thừa thắng xông lên, nàng hơi hơi ngẩng đầu, áp sát vào cằm hắn: “Sao có thể quên được...”

 

Nàng khẽ hít hít một hơi, hô hấp bắt đầu rối loạn, không kiềm được thốt lên: “Ngươi...ngươi… thơm quá...”

 

Đã là nam nhân, lại còn là một mỹ nam tử như vậy, thì tìm đến nàng còn có thể vì chuyện gì nữa? Chắc chắn là nợ tình rồi!

 

Chuyện này là dễ xử lý nhất rồi. Không cần nhiều lời, chỉ cần vài màn mây mưa là được, nàng không tin sau đó không thể xoa dịu oán khí trong lòng hắn !

 

Quả nhiên nam nhân nghe vậy liền bớt u ám hẳn. Trong lòng Ngu Huyền Lăng khẽ thở phào, nàng chậm rãi đưa tay vòng qua cổ hắn. Sở dĩ nàng cố tình hành động chậm chạp như vậy chính là muốn thử xem hắn có từ chối hay không.

 

Thấy nam nhân không hề có ý định đẩy ra, khóe miệng Ngu Huyền Lăng khẽ nhếch lên, đôi môi căng mọng nhẹ nhàng in lên cằm hắn. Nàng theo một đường từ từ hôn lên trên,từng chút từng chút, cuối cùng… đặt lên môi hắn.

 

Môi hắn hơi mỏng nhưng lại mang theo hơi thở vô cùng nóng bỏng. Khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn, nụ hôn mang đến cho nàng một cảm giác rất đỗi ấm áp.

 

Ngu Huyền Lăng đưa đầu lưỡi khẽ lướt qua nơi khóe môi hắn, nam nhân lập tức siết chặt nắm tay, yết hầu không khống chế được mà chuyển động lên xuống.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc