Ngu Huyền Lăng không khỏi ngẩn người: “Không chết không ngừng là sao?”
“Tức là một khi Thải Bổ chú bắt đầu, nếu thải bổ thất bại, ta chết nàng sống, còn nếu...” Lục Nghiên dừng lại một chút, cuối cùng nói từng chữ một: “Thải bổ thành công, nàng chết... ta sống...”
Ngu Huyền Lăng ngơ ngác nhìn Lục Nghiên, nói cách khác... một khi bắt đầu thì hai người chỉ có thể sống một? Ngu Huyền Lăng không khỏi nghĩ đến dáng vẻ kỳ lạ vừa rồi của hắn: “Nói cách khác, từ lúc ngươi tiến vào... Thải Bổ chú đã bắt đầu rồi?”
Lục Nghiên nhìn Ngu Huyền Lăng, mím chặt môi, cam chịu gật đầu.
Trong mắt Ngu Huyền Lăng hiện lên một tia phẫn nộ.
“Chát!”
Một cái tát giáng xuống mặt Lục Nghiên: “Ngươi điên rồi! Chỉ vì trả thù ta mà có thể liều mạng như vậy sao?”
Tuy bị Ngu Huyền Lăng tát nhưng... trong mắt Lục Nghiên lại hiện lên vẻ phức tạp. Nghe nàng nói vậy, hắn nhận ra điều Ngu Huyền Lăng quan tâm bây giờ không phải sống chết của mình mà là lo lắng cho hắn...
Có lẽ chính vì điều này mà hắn mới trở nên như bây giờ.
Nếu Ngu Huyền Lăng là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, hắn tuyệt đối sẽ không dùng cách này để trả thù nhưng nàng lại cố tình...
Hắn không cam lòng, hắn thật sự không cam lòng!
Trong lòng nàng có hắn phải không? Cho dù chỉ là một chút... trong lòng nàng... có hắn phải không!
Nhìn bộ dạng này của Lục Nghiên, Ngu Huyền Lăng không nhịn được mà trợn trắng mắt, ŧıểυ huyệt lại mấp máy. Mẹ kiếp! Thật sự rất lớn... Có thể chết trên cái ©ôи th!t này cũng coi như là... chết có ý nghĩa rồi nhỉ?
Ngu Huyền Lăng sống hơn bốn trăm năm, chơi bời hơn bốn trăm năm, hại bao nhiêu nam nhân nàng cũng không đếm xuể. Có loại nào mà nàng chưa chơi qua... Nhưng của Lục Nghiên thì... hình như hắn còn chưa đến một trăm tuổi... còn rất trẻ...
Ngu Huyền Lăng nhắm mắt lại, áp sát vào Lục Nghiên. Nàng vịn lấy vai hắn, chậm rãi lắc lư eo. Nàng từ từ nâng mông lên, ŧıểυ huyệt siết chặt ©ôи th!t của Lục Nghiên, chậm rãi rút ra. Vì ©ôи th!t quá thô khiến thịt huyệt của Ngu Huyền Lăng bị lộn ra ngoài, bao chặt lấy thân gậy gân guốc của hắn. Thịt huyệt lộ ra không nhiều,dù chỉ là một lớp mỏng manh nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu sắc của ©ôи th!t Lục Nghiên.
Ánh mắt Lục Nghiên đột nhiên lóe lên, đáy mắt dâng lên sự tuyệt vọng ngập trời. Vậy là... nàng không hề do dự sao? Cho nên... trong lòng nàng vốn không có hắn, một chút cũng không có, đúng không?
Lục Nghiên cảm thấy mũi cay cay, nàng ngay cả hắn là ai cũng không nhớ, sao có thể có một chút thương xót chứ! Những điều hắn làm này, trong mắt nàng ngươi qua chỉ là trò cười thôi!
Ha ha... Lục Nghiên ngửa đầu, nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, hắn như ác quỷ bò lên từ địa ngục, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Ngu Huyền Lăng. Bàn tay to lớn nắm lấy eo nàng, giữ chặt ŧıểυ huyệt sắp rời ra, dùng sức ấn xuống, hung hăng đâm vào.
“Ưm...” Khoảng trống của Ngu Huyền Lăng cuối cùng cũng được lấp đầy. Theo từng cú thúc mang theo hận ý của Lục Nghiên, Ngu Huyền Lăng cảm thấy mình sướиɠ muốn bay lên trời.
Việc nam nhân chủ động cũng là một thú vui trên giường nhưng nam nhân trên đời này lại quá mức e lệ nên cho dù có chủ động thì cũng chỉ là kiểu ôn nhu. Kiểu không chết không ngừng như Lục Nghiên này, Ngu Huyền Lăng vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Quá sung sướиɠ, nam nhân hung dữ lên đúng thật là con mẹ nó thật có hương vị!
Ôi ôi... đột nhiên lại có chút không nỡ chết là sao nhỉ...
Ngu Huyền Lăng vội vàng lắc lư eo, phối hợp với động tác của Lục Nghiên. Nàng cảm nhận được gân xanh nổi lên của hắn cọ xát qua thành động, sau đó lại mạnh mẽ đâm sâu vào. Nó hung hăng đánh vào hoa tâm, khiến hoa tâm hơi nhói đau, tiếp theo là cảm giác tê dại ngứa ngáy bị xoa dịu, rồi đột nhiên dâng lên một cơn kɧoáı ©ảʍ ngập tràn.
“A... ưm... Lục Nghiên... Lục Nghiên... ngươi thật lợi hại... làm ta thật thoải mái a!”