Đôi mắt lưu ly của Sở Li cũng ánh lên tia máu nhàn nhạt. Hắn mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào mặt Ngu Huyền Lăng một lúc, sau đó đỡ ©ôи th!t rồi trả thù mà đâm vào trong.
“Ưm… Sở Li!” Ngu Huyền Lăng thở gấp gọi tên Sở Li. Vừa rồi bị Lục Nghiên đâm từ phía sau, ŧıểυ huyệt ngứa ngáy khiến nàng hoảng hốt, vội vàng muốn dùng thứ gì đó lấp đầy.
©ôи th!t của Sở Li vào lúc này giống như vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, khiến Ngu Huyền Lăng vui mừng khôn xiết, không nhịn được mà đón nhận, đưa tay ôm lấy eo Sở Li.
Sở Li mỉm cười, trong đôi mắt lưu ly hiện lên một tia tuyệt vọng.
“Nhìn xem, nàng không yêu ngươi nhưng lại thích bộ dạng ngươi làʍ t̠ìиɦ với nàng!” Nụ cười của Lục Nghiên lạnh lẽo như băng, hắn không còn kiên nhẫn nữa, bắt đầu ra vào mãnh liệt.
Điểm tựa duy nhất trên người Ngu Huyền Lăng chính là cánh tay của Lục Nghiên. Khi hắn đâm vào nàng, Ngu Huyền Lăng không khống chế được mà bị nhấc lên. Khi đó, hai cây ©ôи th!t đồng thời rời khỏi, đợi đến khi nàng rơi xuống, hai ©ôи th!t lại đồng thời cắm vào.
Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến Ngu Huyền Lăng khó thở.
Nhưng mà… đây mới chỉ là bắt đầu…
Lúc đầu Sở Li không hề động đậy, chỉ bị động chịu đựng. Nhưng theo kɧoáı ©ảʍ dâng trào, nỗi hận đối với Ngu Huyền Lăng dường như đã tìm được nơi phát tiết. Hắn đưa tay nắm lấy eo Ngu Huyền Lăng. Hai nam nhân, một người đỡ chân, một người giữ eo, phối hợp nhịp nhàng, ra vào như máy khâu.
Điều này khác với lúc trước, khi Sở Li động thì Lục Nghiên không động, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lại khác biệt từ hai huyệt đạo truyền đến, từ chậm đến nhanh, cuối cùng hòa làm một.
“A a... ưm...” Ngu Huyền Lăng quên mất mình là ai, quên mất mình đang ở đâu, quên mất đây là một cái bẫy lấy mạng mình. Nàng hoàn toàn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ tột cùng này, cả thể xác lẫn tinh thần.
Dần dần, tiếng rêи ɾỉ của nàng theo từng cú thúc mạnh mẽ của hai nam nhân mà xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào, yếu ớt như một đứa trẻ, khiến hai nam nhân càng thêm điên cuồng.
Nếu ngươi yêu nàng...
Nhưng ngươi lại không muốn trở thành người qua đường trong cuộc đời nàng,
Vậy thì... hãy giữ lấy nàng!
Bằng mọi giá, hãy giữ lấy nàng!
Hai nam nhân gắt gao giữ chặt nữ nhân trước mặt, ra sức cảm nhận sự tuyệt vời của ŧıểυ huyệt nàng, nghe tiếng nàng khóc lóc cầu xin như thể thật sự đã giữ được nàng, cuối cùng... giam cầm nàng trong vòng tay, không bao giờ để nàng rời đi!
Sư công nhắm chặt hai mắt nhưng lại không thể bịt tai, hắn không chỉ nghe thấy tiếng nàng nức nở cầu xin, mà còn nghe thấy tiếng bạch bạch của hai ©ôи th!t ra sức ra vào.
Hắn thậm chí còn ngửi thấy mùi hương nồng đậm, hắn... thế mà có thể dễ dàng phân biệt được mùi hương đặc trưng của Ngu Huyền Lăng trong mùi hương của hai nam nhân...
Sư công đau khổ nhíu mày nhưng âm thanh dâm mỹ bên tai, hương thơm nồng nặc nơi chóp mũi khiến hắn có chút hoảng hốt. Nhất là ©ôи th!t đang cứng đến đau nhức...
Sư công đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là hai ©ôи th!t hung hăng ra vào ŧıểυ huyệt của Ngu Huyền Lăng không ngừng nghỉ.
Hai ŧıểυ huyệt bị căng ra, bị đâm vào rồi lại bị kéo ra, một màu đỏ ửng không thể chịu nổi. Nếu chỉ nhìn như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng ŧıểυ huyệt của nàng đã bị hai nam nhân làm hỏng rồi nhưng nghe tiếng rêи ɾỉ của Ngu Huyền Lăng, lại lộ ra khát vọng khoái lạc không thể bỏ qua.
Sư công đỏ mắt, vô thức nuốt nước bọt nhưng sau khi nhận ra mình đang làm gì, hắn lập tức sa sầm mặt mày, vội vàng nhắm mắt lại niệm Thanh Tâm chú.
Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, trước mắt vẫn hiện lên cảnh tượng vừa rồi, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán sư công...
Đột nhiên, tiếng bạch bạch bên tai bắt đầu trở nên dữ dội, tiếng rêи ɾỉ của Ngu Huyền Lăng cũng càng thêm mất kiểm soát.
“A a... a... không được, không được nữa... thật sự không được nữa...” Tiếng rêи ɾỉ của Ngu Huyền Lăng như có thể vắt ra nước.
Sau khi hung hăng đâm mấy chục cái, hai nam nhân đồng thời rút ©ôи th!t ra, thở hổn hển bắn lên ngực và lưng Ngu Huyền Lăng.
Sư công đột nhiên mở to mắt, lại bị một dòng nước thơm nồng tưới thẳng vào đầu, thì ra... Ngu Huyền Lăng thế mà lại bắn...