Cha của Ngu Huyền Lăng là một tên ŧıểυ nam tử điển hình, vô dụng, từ khi nàng ba tuổi bái sư vào Thiên Diễn Môn, vẫn luôn là sư công chăm sóc nàng. Nói khó nghe một chút, ngay cả việc tè dầm hồi nhỏ cũng là sư công giặt giũ cho nàng, nàng kính trọng sư công còn hơn cả sư phụ dạy nàng tu luyện.
Sư công cả đời không có nữ nhi, nên coi mấy đứa đồ đệ như con ruột mà đối đãi.
Hắn không ngờ rằng, mình lại bị ép phải xem hai nam nhân đùa bỡn Ngu Huyền Lăng, hơn nữa một trong hai nam nhân đó lại là đạo lữ của đại đồ đệ...
Sư công tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, nhất là khi nghe nói đây là cái bẫy mà Lục Nghiên giăng ra cho Ngu Huyền Lăng, muốn hút cạn tu vi cả đời của nàng...
Huyết Dung chú? Hắn chưa từng nghe nói, cũng không biết Thải Bổ chú này lợi hại đến mức nào nhưng... rõ ràng có thể độc chiếm tu vi của Ngu Huyền Lăng, tại sao Lục Nghiên lại muốn tìm hắn và Sở Li đến đây?
Chỉ có thể nói hai người bọn họ cũng là một mắt xích rất quan trọng!
chẳng lẽ... hắn cũng muốn giống Sở Li... đối với Huyền Lăng...
Sư công phẫn nộ giãy giụa nhưng cơ thể lại như không phải của mình, không thể cử động được.
Điều khiến hắn xấu hổ nhất là... hắn thế mà lại cương cứng...
Sư công đau khổ nhắm mắt lại, sao hắn có thể như vậy...
Lục Nghiên nhìn sư công như vậy, cười lạnh một tiếng: “Tiên sinh hà tất phải thế, nhìn ngươi cứng nhắc kìa!” Nói rồi còn ấn đầu Ngu Huyền Lăng xuống, cọ cọ vào ©ôи th!t cứng rắn của sư công.
Khốn kiếp! Tên Lục Nghiên này thật không phải thứ tốt! Sao trước kia nàng lại trêu chọc phải cái tên nghiệp chướng này chứ! Trong lòng Ngu Huyền Lăng tức giận vô cùng.
Vốn dĩ Sở Li không dám nhìn sư công nhưng thấy Lục Nghiên làm vậy liền vội vàng đỡ Ngu Huyền Lăng dậy.
Lục Nghiên nhướng mày cười lạnh: “Ồ? Sở công tử định làm gì trên đỉnh đầu nàng thế? Cũng đúng, như vậy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn đấy!” Nói rồi đẩy Ngu Huyền Lăng về phía trước.
Sắc mặt Sở Li lập tức biến đổi, cứng đờ tại chỗ. Chưa kịp để hắn phủ nhận, Lục Nghiên đã đâm ©ôи th!t về phía cúc huyệt của Ngu Huyền Lăng.
Cái đó vốn dĩ đã vào được một chút rồi nhưng vì cúc huyệt quá chặt, hắn lại quá lớn nên bị kẹt ở bên ngoài. Nhưng Lục Nghiên cũng chẳng thèm để ý, cúi người xuống, áp sát vào lưng Ngu Huyền Lăng, nắm lấy bộ ngực của nàng vừa vuốt ve vừa đẩy hông về phía trước.
“A…” Ngu Huyền Lăng khó chịu ngẩng đầu lên, muốn giãy giụa nhưng lại bị Lục Nghiên giữ chặt. “Lục Nghiên… ngươi nhẹ chút…” Ngu Huyền Lăng rất biết điều, biết lúc này không nên cứng đầu, chỉ có thể dùng giọng điệu mềm mại cầu xin. Cái gì mà sĩ diện của nữ nhân chứ, ai mà thèm quan tâm nữa.
Ba nam nhân nào đã từng thấy nữ nhân mềm mỏng như vậy, giọng nói cầu xin mềm mại yếu ớt của nàng khiến hạ thân bọn họ đồng thời căng cứng.
“Ưm…” Lục Nghiên vốn định từ từ nhưng vốn không nhịn được, hắn dùng sức một cái, trực tiếp đâm cả cây ©ôи th!t vào trong.
Mẹ kiếp… Ngu Huyền Lăng thầm mắng, nàng đã nhún nhường như vậy rồi mà hắn vẫn không biết thương hoa tiếc ngọc!
“Hư…hư…” Lục Nghiên sảng khoái hít mạnh hai hơi, sợ rằng mình không cẩn thận sẽ bắn ra ngoài. Đợi đến khi ổn định lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Li: “Nhìn xem, chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ, nữ nhân đáng yêu cũng có thể trở thành món đồ chơi dưới háng của ngươi.”
Nói rồi, Lục Nghiên rút ©ôи th!t ra rồi lại hung hăng đâm vào, khiến Ngu Huyền Lăng rêи ɾỉ không ngừng: “Ưm…” Mồ hôi cũng bắt đầu chảy xuống.
Sở Li nhìn Ngu Huyền Lăng xinh đẹp, mềm mại yếu đuối với ánh mắt phức tạp. Hắn không nhịn được đưa tay ra, lau đi những giọt mồ hôi trên mặt nàng: “Nàng… đã từng yêu ta sao?” Hắn hạ giọng xuống rất thấp, dường như muốn hỏi nhưng lại sợ nghe được câu trả lời phủ định.
Ngu Huyền Lăng vốn đã bị Lục Nghiên đâm đến mất hồn: “Yêu?” Giọng nàng run rẩy: “Yêu là… là gì?” Trong mắt Ngu Huyền Lăng hiện lên vẻ mờ mịt.
“Ha ha!” Lục Nghiên cười nhạo một tiếng nhưng ánh mắt lại càng thêm đỏ sậm. Ngu Huyền Lăng quả nhiên sẽ không làm hắn thất vọng…
Hắn với vẻ mặt âm trầm, nắm chặt cánh tay Ngu Huyền Lăng, kéo nàng lại gần. Hai chân nàng bị tách ra, đặt lên hai cánh tay rắn chắc của hắn, đưa ŧıểυ huyệt ướt át đến trước mặt Sở Li.