Ta Tại Thế Giới Nam Tôn Ăn Cơm Mềm

Chương 13: Cầu xin ngươi (H)

Trước Sau

break

Ngay lúc Ngu Huyền Lăng đang run rẩy vì lên đỉnh, Lục Nghiên giật mạnh dải lụa đang bịt mắt nàng xuống.

 

Ban đầu Ngu Huyền Lăng không hề để ý, cũng không có tâm trí để ý, cơn kɧoáı ©ảʍ này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức nàng quên hết tất cả.

 

“Huyền Lăng tiên tử không muốn xem thử nam nhân thứ ba là ai sao?” Lục Nghiên hỏi bằng giọng sâu xa.

 

Cũng không muốn... Ngu Huyền Lăng không hề nhúc nhích, dù sao cũng đều là đến đòi nợ.

 

“Xem ra Huyền Lăng tiên tử cũng không quan tâm lắm đến Nhan tiên sinh...”

 

Nhan tiên sinh? Ngu Huyền Lăng đột nhiên mở to mắt, Nhan tiên sinh nào? Nhan tiên sinh nào cơ!!

 

Đồng tử Ngu Huyền Lăng co rút lại, nghĩ đến khả năng sẽ xảy ra, nàng cứng đờ người, thậm chí... không dám cúi đầu xuống xác nhận...

 

“Ha ha...” Tiếng cười của Lục Nghiên lạnh lẽo đến thấu xương, hắn đặt hai chân Ngu Huyền Lăng lên một cánh tay, tay còn lại đột nhiên xé rách y phục của sư công.

 

©ôи th!t đã ngủ đông bấy lâu dưới lớp trường bào liền lộ ra.

 

“Nếu Huyền Lăng tiên tử không muốn xem, vậy thì dùng ŧıểυ huyệt sờ thử xem có thể nhận ra Nhan tiên sinh hay không.” Dứt lời, hắn liền ôm Ngu Huyền Lăng áp xuống ©ôи th!t của sư công.

 

“Không!” Ngu Huyền Lăng kinh hô, ra sức giãy giụa. Cho dù nàng có to gan đến đâu, cũng sẽ không dám bất kính với sư công như cha!

 

Nhưng... Ngu Huyền Lăng đã mất hết linh lực, làm sao có thể là đối thủ của Lục Nghiên. Hắn không hề vội vàng, chậm rãi ôm Ngu Huyền Lăng hạ xuống, nhìn nàng không thể phản kháng, đôi mắt hắn dần dần chuyển sang màu đỏ tươi.

 

Sư công cũng nghiến răng trừng mắt, tơ máu nhanh chóng lan ra khắp hai mắt nhưng dù hắn có dùng mọi cách cũng không thể phá vỡ sự trói buộc trên cơ thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn ŧıểυ huyệt sưng đỏ đáng thương của Ngu Huyền Lăng chậm rãi hạ xuống, áp vào ©ôи th!t thẳng tắp của mình.

 

Nhan Thiên Thanh chưa bao giờ hận bản thân mình như lúc này, hận mình là nam nhân, là một nam nhân chỉ cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ là sẽ cương cứng...

 

Sở Li đang quỳ một bên siết chặt nắm tay, hắn muốn ngăn cản nhưng không được... Sự việc đã đến nước này, hắn không thể phá hỏng tất cả.

 

Thấy ŧıểυ huyệt của Ngu Huyền Lăng sắp chạm vào, Nhan Thiên Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại. Nhưng không nhìn không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, gần như ngay khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, một cảm giác mềm mại ướt át đã chạm vào quy đầu của hắn.

 

“Không... Lục Nghiên, đừng như vậy! Van cầu ngươi! Đừng như vậy!” Ngu Huyền Lăng điên cuồng lắc đầu: “Ngươi muốn gì cũng được, ta sẽ cho ngươi toàn bộ tu vi của ta, tất cả đều cho ngươi! Đừng như vậy... van cầu ngươi...”

 

Ngu Huyền Lăng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, nàng hận không thể chết ngay lập tức nhưng không có linh lực nên ngay cả việc tự bạo cũng là một điều xa vời.

 

Tu sĩ Đại Thừa... ha ha... tu sĩ Đại Thừa...

 

Ngu Huyền Lăng không hiểu, cho dù nàng đáng bị trừng phạt, thì cứ trừng phạt nàng là được rồi, tại sao... lại liên lụy đến người khác...

 

Lục Nghiên dừng lại một chút, ŧıểυ huyệt đang đặt trên ©ôи th!t của Nhan Thiên Thanh cũng ngừng lại: “Nếu... ta muốn nàng cùng ta quy ẩn núi rừng, sống chết không rời, nàng có đồng ý không?”

 

Ngu Huyền Lăng không khỏi sững sờ, cùng hắn quy ẩn núi rừng... sống chết không rời?

 

Thấy Ngu Huyền Lăng do dự, Lục Nghiên lại cười, nụ cười lần này lạnh lẽo đến thê lương.

 

“Ta hiểu rồi!”

 

Hiểu rồi cái gì? Ngu Huyền Lăng bừng tỉnh, nàng còn chưa trả lời mà!

 

Ngay lúc này, Lục Nghiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, đồng thời buông tay đang giữ Ngu Huyền Lăng ra.

 

Mất đi điểm tựa, cơ thể Ngu Huyền Lăng đột nhiên rơi xuống, ©ôи th!t của Nhan Thiên Thanh như một lưỡi dao sắc bén, trong chớp mắt đã đâm vào cơ thể nàng.

 

“Lục Nghiên!” Tiếng gào thét của Ngu Huyền Lăng chất chứa sự phẫn hận và thê lương.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc