Ta, Sư Tỷ Độc Ác, Sẽ Dẫn Dắt Toàn Bộ Tông Môn Đi Đến Chiến Thắng!

Chương 2: Sư tỷ xem bói cho đệ một quẻ

Trước Sau

break

Nếu nói trong Thanh Vân Môn ai đáng bị trời phạt nhất, thì chắc chắn là Thẩm Thanh Giác mà không phải ai khác.
Nếu không vì nàng đánh bạc đến độ thua sạch số bạc sư phụ để lại, bốn người bọn họ đâu phải sống mòn qua ngày, ăn rau dại cầm hơi thế này.

“Còn nói gì mà tham gia Đại hội Tông Môn chứ? Với cái bộ dạng đó, chẳng phải kéo Nhị sư huynh đi góp vui thôi sao.” Mộ Vân Châu tức tối, chẳng tin nổi lời nàng.

Hắn cúi người xoa đầu Tử Câm, an ủi:
“Đừng lo, có Nhị sư huynh đi theo trông chừng, ít ra hắn sẽ không để đại sư tỷ bán mình đâu.”

Tử Câm ngây ngô gật đầu:
“Nhưng đại sư tỷ bảo, bị bán cho nhà giàu là đi hưởng phúc đó, ngày nào cũng có đùi gà ăn.”

Mộ Vân Châu nghẹn lời, thở dài, không nỡ nói ra chuyện đại sư tỷ từng lừa Tử Câm bị bán thật.

Trước cổng núi.

“Mộc Sinh à, đệ cầm lấy lệnh bài này, thay ta tham gia đại hội lần này do Thánh Vực Huyền Thiên tổ chức. Xem như đi lịch luyện một phen.”
Thẩm Thanh Giác nói với vẻ trầm ngâm, giọng y như trưởng bối khuyên bảo hậu bối.

“Đại sư tỷ, ta mới Luyện Khí tầng bốn thôi, đi thi có được không?” Nam Mộc Sinh lùi nửa bước, cảnh giác như gặp thú dữ.
Nghe nói thi đấu phải từ tầng năm trở lên, hắn mà đi thì chỉ có… lên sàn chịu đòn.

“Đừng nghi ngờ bản thân.” Thẩm Thanh Giác lắc hai cái bát trong tay, giọng đầy thành khẩn.
“Để sư tỷ xem cho đệ một quẻ, đảm bảo… thuốc đến bệnh trừ, à không, đảm bảo đệ sẽ đoạt giải cao!”

Nam Mộc Sinh xua tay lia lịa:
“Thôi khỏi, ta còn chưa đủ tư cách tham gia mà.”
Thi đấu dựa vào thực lực, đâu thể xem bói mà đổi vận được.

Thẩm Thanh Giác ghé sát, cười thần bí:
“Không sao, khi nộp danh sách chỉ cần ghi tầng bậc. Còn thi, chỉ cần có lệnh bài là vào được. Sư tỷ tin đệ nhất định có thiên phú, nhất định sẽ tạo nên kỳ tích.”

Nói rồi, nàng ngồi xổm xuống đất, bắt đầu rung ba đồng tiền đồng.

Nam Mộc Sinh nhìn nàng, khuôn mặt sáng trong như gió tháng ba, dáng vẻ lại chuyên chú như đang chơi xúc xắc. Nếu không biết, người ta còn tưởng nàng đang đánh bạc chứ chẳng phải xem quẻ.

Rắc rối thật.

Sau sáu lần tung, cả sáu đều ra lão dương. Thẩm Thanh Giác làm ra vẻ nghiêm túc:
“Hướng Tây là nơi đặt Thánh Vực, lúc vào kết giới nhớ bước chân trái trước. Hôm nay nhất định đệ sẽ đoạt quán quân.”

Nói xong nàng lại thở dài.
Bao năm nghiên cứu huyền học ở Trái Đất, bói mười năm chỉ trúng một lần xổ số duy nhất cũng chính là lần đưa nàng xuyên tới đây.
Bốn nghìn vạn mấy, còn chưa kịp tiêu một xu!

Nam Mộc Sinh nhìn nàng, lại nhìn ba đồng tiền dưới đất, cẩn trọng hỏi:
“Đại sư tỷ, ta… thấy lời tỷ nói hình như không đáng tin lắm.”

Cũng phải, “quán quân” hắn nghe mà còn không dám tin chính mình.

Thẩm Thanh Giác nghiêm mặt:
“Đây là ngọc bài Thượng Thượng Khâm ta tự khắc, mang nó bên người sẽ gặp dữ hóa lành.”
Nói xong, nàng gỡ ngọc bài bên hông, nhẹ nhàng buộc lên eo hắn.

Tai Nam Mộc Sinh đỏ lựng, tim đập nhanh hơn.
Thì ra đại sư tỷ vẫn… quan tâm đến hắn.

Thẩm Thanh Giác nhìn biểu cảm ấy, thầm mừng kế hoạch có tác dụng. Nguyên chủ trước kia mê bạc, xem ngọc bài này như mạng sống, giờ nàng thản nhiên trao đi, chắc chắn khiến hắn cảm động.

“Giải thưởng lần này lớn lắm.” Nàng nói tiếp, giọng dịu dàng như gió xuân, “Chỉ cần vào top 100 là có thể nhận được pháp bảo linh khí. Sư tỷ vô dụng, chẳng thể cho các đệ được những thứ ấy nên đành để đệ tự mình đi tranh.”

Nam Mộc Sinh nhìn nàng, không dám tin:
“Đại sư tỷ thật sự… tặng ta ngọc bài này?”

“Đúng.” Nàng nhoẻn cười, ánh mắt long lanh, vừa chân thành vừa u buồn.
“Những năm qua ta sai quá nhiều rồi. Giờ ta muốn cải tà quy chính, không đánh bạc nữa. Đệ làm nhị sư huynh, phải làm gương cho sư đệ muội. Thẩm Thanh Giác ta… thật lòng xin lỗi các người.”

Nam Mộc Sinh lặng người. Dù lòng vẫn nghi ngờ, nhưng nhìn gương mặt ấy, hắn chẳng nỡ không tin.

Cùng lắm là thua, mất mặt thì có hề chi.

“Được, ta đi.” hắn gật đầu dứt khoát.

Thẩm Thanh Giác vỗ vai hắn, giọng dịu dàng:
“Mộc Sinh à, thắng thua không quan trọng, trọng là tham gia.”

“Còn sư tỷ thì sao, không đi cùng ta à?”

“Ta phải đi hái thuốc cho sư tổ, rồi mua con gà đem về tẩm bổ cho các đệ.”

Nam Mộc Sinh nhìn nàng, vừa cảm động vừa ngờ vực, nhưng rồi cũng quay đi.
Lúc bóng hắn khuất dần, Thẩm Thanh Giác mới nới lỏng nụ cười gượng trên môi.

“Đúng là đời như vở kịch… mà ta diễn cũng chẳng tệ.”

Khi xem tay hắn, nàng phát hiện mệnh phú quý nhưng yểu thọ, không biết có sống nổi sau kỳ thi không.

Sau khi lừa được Nhị sư đệ xuống núi, nàng không về phòng ngay mà tìm Mộ Vân Châu.

“Nam Mộc Sinh đi thi rồi.”

Mộ Vân Châu vừa nghe, mặt lập tức sầm lại:
“Ngươi mà tốt bụng đến thế à? Nói vì Nhị sư huynh, thực ra là sợ chết nên đẩy hắn đi chịu thay! Nói có thưởng linh khí chỉ là lấy cớ thôi! Cái thứ như ngươi, ngoài cái mặt đẹp thì được gì nữa!”

Thẩm Thanh Giác nhướn mày, chẳng nổi giận, chỉ mỉm cười nhàn nhạt:
“Đã vậy thì đệ giỏi quá, chi bằng đi theo hắn đi, kẻo hắn khổ.”

Mộ Vân Châu vốn đang lo lắng, nghe vậy liền sững người, rồi quay ngoắt bỏ đi.

Tử Câm ngơ ngác hỏi:
“Đại sư tỷ thật sự vì Nhị sư huynh sao? Có linh khí thật hả? Có rồi thì Nhị sư huynh sẽ mạnh lắm đúng không?”

“Linh khí cái đầu đệ!” Mộ Vân Châu gắt. “Thứ đó đâu phải muốn là có, đệ tử các tông môn khác ai chẳng thiên phú hơn người. Linh khí mà dễ như rau cải chắc ta cũng có cả giỏ rồi!”

Tử Câm sợ đến nấp sau lưng Thẩm Thanh Giác, lí nhí:
“Tam sư huynh hung quá…”

Thẩm Thanh Giác khẽ xoa đầu hắn, cười ngọt ngào:
“Được rồi, để mặc hắn. Nào, sư tỷ dẫn đệ xuống núi ăn đùi gà nhé.”

“Không rủ Tam sư huynh đi à?”

“Không cần, hắn đi tìm Nhị sư huynh rồi. Chúng ta tự đi.”

Tử Câm tròn mắt:
“Đại sư tỷ, tỷ không phải nói phải bán cho nhà giàu mới được ăn đùi gà sao? Nhà bác thợ săn dưới núi nghèo lắm mà.”

Thẩm Thanh Giác: “…”

Ờ, miệng nguyên chủ đúng là gây nghiệp không ngừng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc