Ta, Sư Tỷ Độc Ác, Sẽ Dẫn Dắt Toàn Bộ Tông Môn Đi Đến Chiến Thắng!

Chương 1: Chỉ thế này mà cũng tu tiên?

Trước Sau

break

Giới tu chân nước Lưu Nguyệt.
Hoàng Kỳ Sơn.

Thanh Vân Môn ngày nay đã suy tàn đến mức chẳng còn ai muốn đặt chân tới. Các viện đổ nát, cỏ dại mọc um tùm, cảnh hoang vắng khiến người ta lầm tưởng đây là một ngôi làng ma vô chủ.

Lúc này, Thẩm Thanh Giác đang ngồi ngẩn người trên chiếc giường gỗ ọp ẹp.

Nàng vốn chỉ là một người mê huyền học, nào ngờ chuyện xuyên không lại thật sự rơi xuống đầu mình.

Từ nhỏ sống trong cô nhi viện, nàng dựa vào nghề nhặt phế liệu mưu sinh, mãi chẳng đổi đời.
Thế mà vào đúng sinh nhật hai mươi tuổi, vận mệnh xoay chuyển nàng lại trúng xổ số năm nghìn vạn!

Nhưng ông trời quả thật thích trêu người.
Nàng mới chỉ mới nhìn bảng thông báo trúng thưởng chưa kịp vui mừng thì đầu óc quay cuồng, tim đập thình thịch, rồi tối sầm.

Khi mở mắt ra, nàng đã ở cái nơi quỷ quái này rồi!

“Đại sư tỷ, đại sư tỷ! Tỷ ở trong phòng cả buổi rồi, dọn dẹp xong chưa đó?” tiếng gọi vọng từ ngoài cửa vào.

Đại sư tỷ? Gọi ai đây?

Phải, là gọi nàng đấy.

Nguyên chủ của thân xác này chính là đại sư tỷ của Thanh Vân Môn.

Thẩm Thanh Giác bước đến bên cửa sổ nứt nẻ, nhìn ra ngoài, thấy ba thiếu niên đứng giữa sân, ai nấy áo vá chằng vá đụp nhưng gương mặt đều tuấn tú xuất chúng.

Một người hừ lạnh:
“Bao năm nay chúng ta nhịn nàng ta bao nhiêu lần rồi, có chỗ nào ra dáng đại sư tỷ đâu chứ?”

“Ăn thì ăn, ngủ thì ngủ, không thì đánh bạc, bán đồ. Nhìn xem, cả tông môn đã bị nàng ta bán sạch sành sanh, chỉ còn cái vỏ rỗng e là đến bô nước của sư tổ cũng sắp bị đem đi cầm mất rồi!”

Người đang chửi tên là Mộ Vân Châu, tính tình thẳng thắn, là người duy nhất dám công khai bất mãn với nguyên chủ.

“Xong ngay, chờ ta chút!” Thẩm Thanh Giác qua loa đáp lại, rồi quay lại giường ngồi thừ ra.

Tên “Thanh Vân Môn” nghe thì oai phong, thực ra chỉ là một tổ đội sáu người còm cõi.
Tông chủ trọng thương trong lần lịch luyện mười năm trước, nằm liệt giường, sống nhờ thuốc thang.
Sư phụ của bọn họ thì bỏ đi “kiếm tiền nuôi nhà”, đi một lần là biệt vô âm tín.

Từ đó, gánh nặng đè lên vai nguyên chủ, nàng buồn đến bạc trắng tóc, bỏ tu luyện, suốt ngày đánh bạc, thậm chí đem hết bảo vật trong môn phái đi bán sạch.

Ba sư đệ sống lay lắt dưới tay một đại sư tỷ nghiện cờ bạc, chịu bao nhiêu khổ sở.
Cho đến khi không còn gì để bán, cả đám phải ăn rau dại cầm hơi.

Vài hôm trước, nguyên chủ nghe tin Thánh Vực Huyền Thiên tổ chức Đại Hội Tông Môn, đệ tử nào đạt Luyện Khí tầng năm trở lên đều có thể tham dự, top năm trăm sẽ nhận thưởng mười ngàn lượng bạc.

Nguyên chủ vừa đủ điều kiện, liền vay một trăm lượng bạc làm lệ phí mà là vay nặng lãi, hẹn ba ngày phải trả.

Hôm nay chính là ngày thi, nhưng vì ham ôn hai quyển nhập môn cấp thấp, nàng ta đã học đến chết gục tại chỗ, để lại Thẩm Thanh Giác xuyên đến thay.

Trước mặt của nàng giờ là hai quyển sách cũ nát “Phong thuỷ pháp trận” và “Bói toán thần thuật”.

“Nghe tên thì oai, rốt cuộc cũng chỉ là bói toán thôi mà.” Nàng lật qua lật lại, thở dài.

Hai quyển này vốn là tâm pháp bị vứt xó, từ đời tổ sư cũng chẳng ai luyện thành.

Trong thế giới này, người đạt Luyện Khí tầng năm đầy rẫy. Nếu không nhờ các tông môn bị giới hạn số người dự thi, e rằng Thanh Vân Môn đã chẳng có cửa chen chân.

Nghĩ đến cảnh người ta mang pháp bảo linh khí đi thi, còn nàng lại tay trắng như vậy, Thẩm Thanh Giác chỉ muốn khóc.

Các tông môn khác: “Pháp khí có chưa? Đan dược đủ chưa?”
Còn nàng: “Ba đồng tiền và hai cái bát.”

Trước mắt chỉ có hai con đường. Một là đi thi, mong trúng thưởng một vạn lượng ngân phiếu.

Gần như không thể.
 

Hai là chờ bọn cho vay đến chặt tay chặt chân.

“Thôi thì mất mặt còn hơn mất mạng.” Nàng lôi ra ba đồng tiền đồng, tài sản duy nhất của cả môn phái.

Chỉ vậy thôi mà còn mơ tu tiên?

Không tiền, tu cái gì mà tiên chứ! Pháp bảo, linh đan, trận pháp, thứ nào chẳng tốn bạc.

Thẩm Thanh Giác đau đầu muốn khóc.

“Đại sư tỷ! Sắp đến giờ Ngọ rồi, không đi sẽ trễ mất!” tiếng ngoài cửa lại vang lên gấp gáp.

Nàng chỉnh lại y phục, mở cửa bước ra. Ba sư đệ đứng chờ trong sân.

Nhị sư đệ Nam Mộc Sinh - Luyện Khí tầng bốn.
Tam sư đệ Mộ Vân Châu - Luyện Khí tầng ba.
Tiểu sư đệ Tử Câm - yếu hơn cả người phàm.

Một người bệnh, một người ngốc, hai người tu vi thấp, thêm cả nàng kẻ nghiện cờ bạc.
Đó chính là toàn bộ “tinh anh” của Thanh Vân Môn.

Nghĩ mà nàng chỉ biết thở dài. Đây chẳng phải tông môn, mà là “đội hình lão yếu bệnh tàn”.

Nguyên chủ khi xưa ác nghiệt, ra ngoài ăn riêng, để sư tổ uống thuốc hạng thấp, còn từng định bán cả tiểu sư đệ. Nếu giờ có người đến đòi nợ chặt tay của nàng, e là ba kẻ này sẽ vỗ tay hoan hô.

Nam Mộc Sinh thấy nàng cầm hai cái bát, vội nói:
“Đại sư tỷ, đi thi đâu cần mang bát theo chứ?” Hắn sợ nàng lại định đem bát đi cầm đổi tiền.

Mộ Vân Châu liếc thấy ba đồng tiền trong bát, tức giận:
“Thẩm Thanh Giác! Ba đồng đó là tiền sư tổ chôn cất đấy!”

Nam Mộc Sinh kéo tay hắn, ra hiệu đừng nói nữa. Nhìn mái tóc bạc trắng của nàng, hắn chỉ biết nuốt lời.

Tiểu sư đệ Tử Câm khẽ nói:
“Đại sư tỷ, tỷ muốn học làm ăn mày à? Họ bảo ăn mày sẽ bị đánh đó. Tỷ đừng đi, đệ thích ăn cỏ, sau này chúng ta ăn cỏ mỗi ngày cũng được.”

Thẩm Thanh Giác nhíu mày.
Nàng không muốn ăn cỏ, nàng muốn ăn thịt, uống rượu, về lại Trái Đất cơ!

Nhưng mấy người này bị nguyên chủ hành hạ đến mức chẳng còn chút thiện cảm, chỉ có Tử Câm đầu óc có vấn đề vẫn ngây ngô tin tưởng nàng là người tốt.

“Đệ theo ta.” Nàng chỉ vào Tử Câm.

Tử Câm không hiểu vì sao nhưng ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lòng hắn, đại sư tỷ luôn là người thân. Dù từng bị bán, hắn vẫn xem nàng như người nhà.

Nam Mộc Sinh lập tức cảm thấy bất an, chẳng lẽ nàng lại định đem Tử Câm đi bán nữa sao?

Mộ Vân Châu chen lời:
“Tiểu sư đệ hôm nay phải lên núi chặt củi, không đi được đâu.”

Thẩm Thanh Giác nhướng mày:
“Củi ngày nào chẳng có, sao cứ phải hôm nay?”

Nói rồi nàng làm bộ kéo Tử Câm, nhưng Nam Mộc Sinh nhanh tay chắn trước.
“Đại sư tỷ, để ta đi cùng thì hơn. Tử Câm yếu lắm, chẳng giúp được gì.”

Nàng mỉm cười hài lòng, kế hoạch thành công.
“Vậy được, đi thôi.”

Hai người vừa rời đi, trong sân chỉ còn lại Mộ Vân Châu và Tử Câm nhìn nhau.

Tử Câm nghiêng đầu hỏi:
“Tam sư huynh, huynh nói xem, nếu đại sư tỷ không kiếm được tiền… có đem nhị sư huynh bán luôn không?”

Mộ Vân Châu: “…”

Hắn chỉ biết cau mày thật chặt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc