Ta, Sư Tỷ Độc Ác, Sẽ Dẫn Dắt Toàn Bộ Tông Môn Đi Đến Chiến Thắng!

Chương 3: Quẻ này hung hiểm vô cùng

Trước Sau

break

Một canh giờ sau...

Thành Lưu Vân.

Đây là thành trì gần nhất với Thanh Vân Môn cũng là lần đầu tiên Thẩm Thanh Giác thấy được sự phồn hoa của thế giới này.
So với nơi hoang vu chim chẳng buồn ghé của Thanh Vân Môn, nơi đây chẳng khác gì tiên cảnh của nhân gian.

Mục tiêu hôm nay đã rõ ràng, Thẩm Thanh Giác bước ra con phố sầm uất nhất, dựng tấm cờ “Thiên hạ đệ nhất thần quẻ” ngay giữa đường, đường hoàng đón khách.

Tấm cờ đó là do bác thợ săn giúp nàng đóng. Nàng lấy Tử Câm ra làm “vật thế chấp”, bắt hắn ở lại giúp việc ba ngày để mượn được ít đồ.

Nửa ngày trôi qua, chẳng ai đoái hoài.

Cho đến khi một cỗ xe ngựa dát vàng chậm rãi lăn bánh tới, mắt Thẩm Thanh Giác sáng lên con mồi đã đến!

“Vị quý nhân kia, xin dừng bước! Xin dừng bước!” Thẩm Thanh Giác vội vã chạy đến chặn đầu xe.

Phu xe bị chặn bất ngờ, giật cương ngựa, mắng luôn:
“Không có mắt à?”

“Chuyện gì thế?” Một giọng già nua cất lên, rèm xe được vén lên, một lão nhân tóc bạc, râu trắng ló đầu ra.

“Quý nhân e rằng gần đây trong nhà không yên, ta có một quẻ có thể tránh họa, trừ tà.” Thẩm Thanh Giác hạ giọng nói đầy thần bí.

“Ngươi lại nói nhảm cái gì đấy!” phu xe gắt, nhưng bị lão nhân liếc mắt ngăn lại.

Chỉ thấy ông cụ vội vã thò nửa người ra ngoài, giọng run rẩy kích động:
“Tiên sư, cứu mạng a!”

Thẩm Thanh Giác: “???”

Sai kịch bản rồi!

Đáng lẽ phải là nàng dỗ dỗ dọa dọa người ta, sao vừa mở miệng đã có người khóc lóc cầu cứu vậy?!

“Tiên sư, nơi này ồn ào không tiện nói chuyện, có thể theo ta về phủ bàn bạc được chăng?” Lão nhân nắm chặt tay áo nàng, sợ nàng chạy mất.

Phu xe vội can:
“Lão gia, người đừng bệnh hoảng mà tìm nhầm kẻ lừa đảo.”

Lão nhân trừng mắt:
“Câm miệng! Ngươi từng thấy kẻ lừa đảo nào đẹp như tiên thế này chưa?”

Phu xe nhìn kỹ Thẩm Thanh Giác, gật đầu thật thà:
“Chưa từng thấy.”

Thẩm Thanh Giác: “…” Không cần chê người ta thẳng mặt vậy đâu.

Công nhận nguyên chủ đúng là sắc đẹp vô hại, gương mặt dịu dàng, vừa nhìn đã thấy đáng tin, thật hoàn hảo để đi lừa người.

Lão nhân không chần chừ, nhảy phắt xuống xe, cúi người khẩn khoản:
“Làm phiền tiên sư cùng ta về phủ, bắt yêu trừ họa cho nhà ta!”

“Khụ.”
Thẩm Thanh Giác giả vờ nghiêm túc. Bắt yêu thì nàng chịu, chứ xem quẻ lừa người thì lại là sở trường.

Dù sao nguyên chủ cũng tu đến Luyện khí tầng năm, yếu thật nhưng mấy hồn ma vặt vẫn xử được.
Chỉ sợ gặp loại “không bình thường”…

“Lão gia có mang theo bốn đồng tiền không? Ta lập quẻ cho ngài trước.” Nàng lấy ra hai cái bát, lắc lắc trong tay.

Lão nhân ra hiệu, phu xe vội lấy bốn đồng giao cho nàng. Thẩm Thanh Giác bỏ vào bát, lắc thêm vài cái, ra vẻ cao thâm.

Một lúc sau, nàng chậm rãi nói:
“Quẻ này hung hiểm vô cùng, nhưng cũng không phải không thể hóa giải. Theo tượng quẻ mà xét, nhà ngài sắp vừa hỷ vừa tang, âm khí quấy nhiễu nhưng không lớn.”

Nói xong, nàng rút ra một sợi dây đỏ, quấn vòng mấy lượt, buộc thành một đám rối như mạng nhện.

“Dây đỏ này, ngài để dưới gầm giường là được. Tà ma không dám bén mảng, còn chữa bách bệnh.”

Lão nhân cảm động đến rơi nước mắt, nâng niu sợi dây đỏ như bảo vật:
“Tiên sư, hay ngài theo ta về phủ đi một chuyến?”

“Không cần.” Thẩm Thanh Giác tự tin phất tay, ra dáng cao nhân.

Thật ra nàng sợ đi nhỡ gặp yêu thật thì… toang.

Thấy nàng ung dung như vậy, lão nhân càng tin chắc đạo pháp nàng cao thâm.

“Đa tạ tiên sư!” nói xong, ông rút hai tờ ngân phiếu, mỗi tờ một trăm lượng, đưa cho nàng.

Thẩm Thanh Giác sững người nhìn tờ ngân phiếu trong tay, đầu óc trống rỗng.
Nàng chỉ định lừa vài chục lượng, ai ngờ người ta vung tay hai trăm lượng bạc!

Dễ ăn thế sao? Hay thế giới này toàn người đơn thuần?

Nàng đang mơ mộng viễn cảnh giàu sang, thì lão nhân đã đi mất.

Thẩm Thanh Giác nhìn hai tờ ngân phiếu, nuốt nước bọt đánh ực:
“Phát tài rồi… khỏi phải ăn rau dại nữa!”

Bụng nàng réo ọt ọt, nghĩ đến cảnh ăn cơm trắng, gà hầm mà lòng rạo rực.
Đủ tiền trả nợ, lại có thể nuôi sư đệ sư muội no bụng, cuộc đời tươi đẹp biết bao!

Bỗng, một lão ăn mày ngồi gần đó cất giọng khàn khàn:
“Cô nương, mau chạy đi thôi.”

“Ông… nói ta?” Thẩm Thanh Giác chỉ vào mình.

“Không nói ngươi thì nói ai?” Lão cười nhạt. “Ngươi có biết vừa rồi mình đã lừa ai không? Cha của Thành chủ Lưu Vân Thành đấy. Bao năm nay không biết bao nhiêu đạo sĩ gạt ông ta, đều bị tống vào đại lao. Ngươi là người thứ bốn mươi tám rồi đó! Thành chủ mà nghe tin, chưa đến nửa canh giờ ngươi sẽ bị bắt, nửa đời còn lại khỏi ra khỏi ngục.”

“Xui dữ vậy hả trời!” Thẩm Thanh Giác toát mồ hôi lạnh.
Tự trách mình mắt cao tay thấp, vừa nhắm đúng nhân vật nguy hiểm nhất.

Nhưng đã lừa rồi, rút lại sao được. Thôi thì ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Nàng để lại bốn đồng tiền cảm ơn lão ăn mày, rồi chạy một mạch ra khỏi thành.
Trên đường, tiện tay mua thêm ít gạo, bột mì và một con gà mái già.

Trong khi Thẩm Thanh Giác bình an rời khỏi Lưu Vân, bên kia, lão nhân cũng vừa gặp lại con trai - Thành chủ Lâm Mậu Dương.

“Cha, người lại ra ngoài sao?”

Lâm Mậu Dương bước ra khỏi đại điện, đỡ lấy cha - Lâm Phiên, người đã già yếu đến độ run rẩy.

“Con à, hôm nay cha gặp được tiên sư thật sự rồi, lần này chắc chắn không sai.”
Nghĩ đến dung mạo Thẩm Thanh Giác, ông xúc động:
“Tiên sư đó có vẻ ngoài rất giống mẫu thân con trong bức họa, chắc chắn là điềm lành! Nhà ta được cứu rồi!”

“Cha ngồi nghỉ chút đã.” Lâm Mậu Dương đỡ ông ngồi xuống, trong lòng tràn đầy bất lực.

Mẫu thân hắn vốn là tu sĩ, từng xuống núi lịch luyện rồi gặp cha - một phàm nhân. Hai người vừa gặp đã yêu, nàng vì ông mà từ bỏ tiên đạo, gả làm phu nhân Lâm gia. Nào ngờ lúc sinh hắn, bà chết bất đắc kỳ tử.

Từ đó, phụ thân luôn sống trong bóng ma tội lỗi, sớm bạc đầu như lão ông bảy tám mươi.

“Cha lại đi mời người bắt yêu à?”
Lâm Mậu Dương chau mày:
“Phủ ta yên ổn, nào có ma quỷ gì. Cha đừng mãi chìm trong ảo tưởng nữa được không…”

Lâm Phiên nắm tay con, nước mắt lăn dài:
“Con yên tâm, tiên sư đã chỉ cách. Đêm nay, bọn âm hồn sẽ không còn dám quấy rầy, mẫu thân con sẽ được siêu độ!”

Lâm Mậu Dương nhìn ánh mắt si mê ấy, chỉ biết thở dài bất lực. Trước đây hắn đã từng mời không ít đạo sĩ thật sự đến, nhưng chẳng ai giúp được.
Cũng từng nghĩ tìm lại môn phái của mẫu thân, nhưng bà đã đoạn tuyệt với tiên môn từ ngày lấy chồng.

Cả nước Lưu Nguyệt rộng lớn, tu tiên môn phái nhiều vô số kể, dù là Thành chủ cũng lực bất tòng tâm.

Lâm Phiên nhẹ nhàng lấy ra từ ngực áo sợi dây đỏ được buộc như mạng nhện:
“Tiên sư bảo đây là pháp vật trừ tà, đêm nay cha sẽ cứu được mẫu thân con.”

Nhìn sợi dây đỏ tầm thường ấy, Lâm Mậu Dương chỉ biết lắc đầu thở dài:
“Cha mau nghỉ ngơi đi, con còn có việc trong thành.”

Lâm Phiên mải mê ngắm sợi dây, chỉ phất tay cho có lệ. Khi Lâm Mậu Dương ra khỏi đại điện, hắn lập tức gọi người:
“Gọi phu xe đưa cha ra ngoài hôm nay đến đây.”

Phu xe quỳ xuống, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Lâm Mậu Dương nheo mắt, giọng lạnh đi:
“Hai trăm lượng bạc, khẩu vị cũng lớn thật đủ cho dân thường sống bốn năm.”

“Đi gọi họa sư đến, vẽ lại dung mạo người đó. Sau đó phái thị vệ, bắt về giam vào ngục cho ta.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc