Vị trắc phi này của nàng đã thành công lưu lại một ấn tượng sâu đậm trong lòng Thái tử, đáng tiếc Bạch Nhạc vốn định đợi Thái tử trở về rồi chết trong lòng hắn mới coi như viên mãn.
Nhưng giờ nghĩ lại, Thái tử không kịp nhìn thấy khoảnh khắc lâm chung của nàng thì lại càng thêm tiếc nuối. Chắc hẳn sau này mỗi đêm về khuya, trước mắt hắn đều hiện lên hình ảnh nàng gầy trơ xương vì bệnh tật, hối hận cả đời.
Thật là một "bạch nguyệt quang" hoàn mỹ.
"Chỉ là lần này thân phận này, thật sự quá đáng sợ..." Thiếu nữ có chút u oán nhìn về phía đối diện, "Ngươi cũng không nói cho ta biết lần này làm muội muội của tên thiên sư bắt quỷ kia! Ngày nào cũng tiếp xúc với yêu ma quỷ quái, ta suýt nữa bị dọa chết đấy!"
Nếu biết trước, nàng đã mang theo vài lá bùa trừ tà trước khi xuống trần!
"Nhiệm vụ hoàn thành là được rồi." Nam nhân lật một trang sách, sắc mặt không chút thay đổi. "Thiên mệnh khó tránh, mệnh số không thể tiết lộ. Nếu ta nói trước cho ngươi, thì tình kiếp này sẽ thay đổi ra sao, ngươi ta đều không thể biết được."
"Vậy cũng có thể ám chỉ một chút chứ. Ngươi là Tư Mệnh, nói hai chữ “ma quỷ' cũng đâu bị sét đánh..."
"Ngươi đúng là lắm trò."
Khóe môi mỏng manh hơi cong lên, khiến người nhìn xao xuyến. Đáng tiếc chỉ thoáng qua rồi thôi.
Bình tĩnh mà nhìn, Bạch Nhạc cảm thấy với khí chất và dung mạo này của hắn thật sự không giống chỉ là một Tư Mệnh Tinh Quân. Nhưng may mắn là nàng đã cộng tác với Tư Mệnh hơn một ngàn năm, dù khuôn mặt này có đẹp đến đâu, nàng cũng không quá để tâm.
"Lần này ta vừa nôn ra máu vừa ốm yếu xanh xao, công đức chắc cũng phải được tính nhiều hơn chứ?"
Tư Mệnh nhắm mắt, bấm đốt ngón tay tính toán.
"Đúng là nên được tính nhiều hơn."
Tuy đó không phải nguyên thân của nàng, nhưng thần phách hợp nhất, những đau khổ mà nàng phải chịu đều là thật.
Tính toán một hồi, nam nhân buông kinh thư xuống, ánh mắt dò xét Bạch Nhạc vài lần. Ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
"Tiểu Nhạc," Tư Mệnh đột nhiên hỏi, "Ngươi đi theo ta bao lâu rồi?"
Câu hỏi này dễ gây hiểu lầm, nhưng Bạch Nhạc đã quen với cách nói chuyện của hắn. Nghiêng đầu suy nghĩ một lát.
"Ưm... hơn 1550 năm rồi?"
Người trên Thiên Đình đối với thời gian luôn có cảm giác chậm chạp, nhưng hơn 1500 năm cũng không phải là một khoảng thời gian ngắn.
Đủ để dự mấy chục lần Bàn Đào Hội trăm năm một lần ở Dao Trì, cũng đủ để Bạch Nhạc trải qua vô số tình kiếp, cần mẫn giúp đỡ đông đảo thần tiên, có thể nói là tiểu tiên gương mẫu của Thiên Đình.
Tư Mệnh ừ một tiếng, cuối cùng khẽ thở dài: "Tiểu Nhạc, chúc mừng ngươi."
" Công đức của ngươi sắp viên mãn rồi."
Bạch Nhạc nhất thời chưa phản ứng kịp, ngẩn người ra một lúc, rồi vỗ bàn đứng bật dậy "Thật sao?!"
Thiếu nữ vốn đoan trang, giờ phút này cũng không giữ được bình tĩnh, cú vỗ khiến ấm trà và chén trà tinh xảo trên bàn Tư Mệnh rung lên bần bật, nhưng lại bị hắn vững vàng giữ lại.
Tư Mệnh cũng không giận nàng, chỉ nhìn nét vui mừng trên mặt thiếu nữ, khóe môi cũng không khỏi nở nụ cười.
Bạch Nhạc đương nhiên vui mừng.
"Ta cuối cùng cũng có thể về hưu rồi sao?!"
Hơn 1550 năm đó!
"Ta cuối cùng, cuối cùng cũng có thể trở thành thần tiên thật sự rồi sao?!"
Không uổng công nàng làm bạch nguyệt quang bao nhiêu năm nay!
Nàng bắt Tư Mệnh tính lại công đức cho mình một lần nữa, sợ đây chỉ là giấc mộng hão huyền, mặc dù Tư Mệnh chưa bao giờ tính sai.
"Không sai đâu," Tư Mệnh lại tính toán vài lần, xác nhận không có sai sót, "Hình như chỉ cần thêm một lần cuối cùng nữa, công đức của ngươi sẽ đủ để được phong một chức tiên."
Những đau đớn còn sót lại trong thần phách giờ phút này đều bị nàng ném ra sau đầu, bởi vì đối với Bạch Nhạc mà nói, đây thực sự là một chuyện vô cùng đáng mừng.
Nàng sắp, sắp được làm thần tiên thật sự rồi.