Bạch Nhạc cảm thấy, bản thân có thể đi đến ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng.
Nàng vốn chỉ là một mảnh u hồn, không hề nhớ rõ kiếp trước kiếp này, ngay cả tên họ của mình cũng không biết. Ngay cả trên Sổ Sinh Tử cũng không có tên nàng.
Nàng ấp úng không trả lời được câu hỏi của phán quan Phong Đô điện, suýt chút nữa đã bị phán hồn phi phách tán. May mắn là Tư Mệnh đã cứu nàng.
Tư Mệnh nói, hắn tình cờ đi ngang qua thì thấy sự tồn tại kỳ lạ của nàng, nhất thời hứng thú liền mang nàng theo bên mình.
Tư Mệnh đặt tên cho nàng là "Bạch Nhạc", tuyết trắng bạch, âm nhạc nhạc, khi gọi nàng cũng luôn gọi là "Tiểu Nhạc Tiểu Nhạc".
Mà Tư Mệnh Tinh Quân nắm giữ mệnh cách vận số của nhân gian, lại là người đứng đầu dưới trướng Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, bởi vậy nàng cũng may mắn được các tiên nga ở Thiên Phủ cung gọi một tiếng "Tiểu tiên".
Bạch Nhạc được hắn cứu giúp tất nhiên cảm động đến rơi nước mắt, lập tức bày tỏ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho hắn.
—Nhưng không phải làm trâu làm ngựa theo kiểu đó.
Lần đầu tiên Tư Mệnh với vẻ mặt nghiêm trọng cầm bộ mệnh cách tìm đến nàng, Bạch Nhạc còn chưa biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, càng không biết hơn 1500 năm sau này của mình sẽ vất vả ra sao.
Tư Mệnh nói có vị tiên quân muốn xuống trần lịch kiếp, cần nàng giúp đỡ làm tình kiếp.
"Tình kiếp? Vậy phải làm thế nào?"
"Chính là... Khiến hắn động lòng với ngươi, sau đó —"
Vẻ mặt luôn đạm mạc ổn trọng của Tư Mệnh hiếm khi lộ vẻ khó xử, trong tay áo hình như còn giấu vài quyển sách, trông giống thoại bản.
Người từ trước đến nay chỉ đọc kinh thư giảng đạo lý, cũng không biết kiếm đâu ra thoại bản, đọc suốt đêm.
"Sau đó... Làm tan nát trái tim hắn, vì hắn mà chịu khổ chịu nạn, tốt nhất là chết ngay trước mặt hắn."
"Như vậy, khiến hắn hối hận cả đời, cuối cùng đại ngộ, tình kiếp này mới coi như viên mãn."
Nghe xong những lời này, Bạch Nhạc suýt nữa bỏ chạy ngay trong đêm.
Nàng chỉ là một u hồn nhỏ bé may mắn được làm việc dưới trướng Tư Mệnh Tinh Quân, được gọi một tiếng tiểu tiên. Nếu thật sự bị những thượng thần tiên quân ghi hận, nàng có tám trăm cái mạng cũng không đủ.
Chưa kể tình kiếp thuộc thiên kiếp, thường chỉ có thần tiên địa vị cao mới cần phải trải qua. Bọn họ muốn bóp chết nàng chẳng khác nào bóp chết một con kiến?
Cuối cùng vẫn là Tư Mệnh hết lời đảm bảo.
"Tiểu Nhạc, ngươi không hiểu." Nam nhân kiên nhẫn khuyên nhủ.
"Hạ phàm lịch kiếp không đơn giản như vậy, nếu kiếp nạn không đủ mạnh, Thiên Đạo sẽ không công nhận. Như vậy không những không được lợi ích gì mà còn phải chịu khổ thêm vài lần nữa."
"Hơn nữa, mệnh số của thần tiên hạ phàm lịch kiếp đều do Tư Mệnh Tinh Quân quản lý. Nếu bọn họ thật sự vì kiếp số không đủ mà muốn chịu khổ thêm, thì người phiền phức chính là chúng ta."
Hiếm khi hắn nói nhiều với nàng như vậy, cuối cùng còn nắm lấy tay nàng, tha thiết nói:
"Tiểu Nhạc, ta thấy căn cốt của ngươi thanh thuần, đặc biệt thích hợp làm bạch nguyệt quang..."
Bạch Nhạc: "..."
Nàng hiểu rồi, chính là vì thần tiên hạ phàm lịch kiếp, mà Tư Mệnh lại không muốn đắc tội ai, nên để nàng chủ động đi làm tình kiếp cho họ.
Chỉ cần khiến các thần tiên đau lòng triệt để, Thiên Đạo cũng sẽ cảm thấy kiếp số này đã đủ, còn ai là người thực hiện tình kiếp này thì không quan trọng.
Tư Mệnh cũng cam đoan với nàng, sẽ cho nàng pháp bảo "Vạn Sinh Kính", để mỗi lần hạ phàm nàng đều có thể nhập vào thân phận khác nhau. Đảm bảo rằng khi trở về Thiên Đình, những thần tiên bị nàng làm tổn thương cũng không nhận ra nàng.