Tháng bảy, tiết trời oi ả.
Tiếng ve râm ran vang vọng quanh một phủ đệ nguy nga tráng lệ. Thế nhưng, bên trong phủ Thái Tử này lại bị một bầu không khí tĩnh lặng như tờ bao trùm.
Văng vẳng đâu đó vài tiếng khóc nức nở khe khẽ: "Nương nương..."
"Thái tử điện hạ đang trên đường gấp rút quay về, nương nương, người nhất định phải cố gắng a..."
Nữ tử nằm trên giường, thân hình gầy gò trơ xương. Chỉ có khuôn mặt còn mơ hồ giữ được nét đẹp kiều diễm ngày xưa, nhưng rõ ràng sinh mệnh đã như ngọn đèn sắp cạn dầu.
Nghe thị nữ nói vậy, tay nàng chỉ run rẩy, giật giật.
Một trận tiếng bước chân vội vã vang lên.
“Nương nương!"
Một thị nữ khác bước vào phòng, trên mặt không giấu nổi niềm vui mừng.
Thị nữ bên cạnh nàng lập tức đứng dậy, hỏi: "Thái tử điện hạ đã về?!"
Chỉ cần Thái tử điện hạ trở về... nương nương của nàng sẽ ——!
"Không, không phải Thái tử điện hạ!"
Thị nữ kia vội vàng nói, bổ nhào xuống sập, nắm lấy tay nàng.
"Nương nương, Chung thiên sư đã về! Là Chung thiên sư đã về!" Nàng vui mừng nói, "Nương nương được cứu rồi!"
Chung thiên sư pháp lực cao cường, lại là huynh trưởng ruột của nương nương. Nhất định có thể cứu được nương nương!
Hơn nữa, chỉ cần có Chung thiên sư làm chỗ dựa cho nương nương...
Thị nữ nói năng hớn hở, lại không để ý thấy đôi mắt kia dần dần khép lại.
... Không phải Thái tử?
Cũng tốt.
Bệnh tật đã hành hạ đôi tay này đến mức đáng sợ. Chạm vào chỉ thấy toàn xương, chẳng khác nào vật chết.
Dần dần mất đi hơi ấm.
“Nương nương!!”
Tiếng gọi đầy lo lắng vang lên, nhưng vẫn không giữ được chút hơi ấm cuối cùng, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Trước khi chìm vào bóng tối, trong mắt nàng là hình ảnh hoảng loạn tột độ của đám thị nữ, họ tận mắt chứng kiến một sinh mệnh cứ thế ra đi trong sự bất lực.
Cuối cùng là một tiếng bước chân vội vàng. Có người sải bước về phía nàng, bất chấp ngăn cản, bế nàng lên.
Bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của nàng, nhẹ nhàng nâng niu thân thể mỏng manh này, giống như nhiều năm trước, hắn từng đánh thức nàng từ giấc mộng.
"A Nguyệt." Giọng nói khàn khàn vang lên, "A Nguyệt, là ca ca đây."
— Nhưng đôi mắt kia đã không thể nào mở ra được nữa, để gọi hắn một tiếng "Ca ca".
Trong phủ Thái Tử, cuối cùng cũng vang lên một tiếng hô lớn:
"Trắc phi nương nương —— băng hà!"
..........
Trên Cửu Trọng Thiên, Thiên Phủ cung.
Một đạo ánh sáng từ trong thủy kính thoát ra, bay về phía chiếc giường cách đó không xa. Một thiếu nữ bạch y trông chưa quá hai mươi đang nằm ngủ say trên giường, hàng mi dài khẽ run như đang chìm trong giấc mộng.
Ánh sáng chui vào mi tâm thiếu nữ, hồn phách Bạch Nhạc trở về thân thể, chậm rãi mở mắt.
"Đã về rồi?"
Hồn phách rời khỏi thân thể quá lâu cần chút thời gian để thích ứng. Bạch Nhạc ngồi dậy, có chút cứng nhắc quay đầu về phía phát ra tiếng nói.
Trước mắt là mây mù lượn lờ.
Nam nhân mặc áo dài đen thêu vân văn, tay cầm một quyển kinh thư ngồi trên ghế. Trên bàn trong tầm tay hắn là một hồ trà ngọc, thoang thoảng hương thơm, chắc là thượng phẩm mới được dâng lên từ Linh Sơn.
Thấy thiếu nữ xoay người xuống giường, đi về phía mình. Đôi mày kiếm như mực mới rời khỏi trang kinh, liếc nhìn nàng.
Bạch Nhạc biết tính hắn nên cũng không khách sáo. Nàng ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện, tự rót cho mình một chén trà nhỏ.
Linh Sơn ngọc trà có công dụng tu thần bổ phách, ực một hơi cạn chén trà Bạch Nhạc mới cảm thấy hồn phách hoàn toàn dung hợp với thức hải.
Hành động “phóng khoáng” như vậy của thiếu nữ khá hiếm thấy, nam nhân buông kinh thư xuống, ánh mắt mang chút nghi hoặc.
"Nhiệm vụ chưa hoàn thành sao?"
"Không, hoàn thành rồi." Bạch Nhạc đặt chén trà xuống, lắc đầu.