Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Tô Quân Khiết đang định vạch trần Tô Phùng Yên làm bộ làm tịch, thì Tô Kiến Tu đã lên tiếng trước:
“Tiểu Yên, ba với chị con không có cái ý đó, con đừng có suy nghĩ nhiều. Giờ mọi chuyện cũng đã tới nước này rồi, thôi thì cứ tạm thời xem thử, bên phía nhà họ Thẩm có thái độ ra sao cái đã. Nếu như An Hành nó đã nói như vậy thì chắc cũng có vài phần chắc chắn, biết đâu nó có thể thuyết phục được chủ tịch Nhiếp thì sao!”
“Ba! Sao ba có thể dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy? Ba thật sự tin vào mấy chuyện quỷ quái mà nó đã bịa ra hả?” – Tô Quân Khiết không thể tin nổi, chất vấn Tô Kiến Tu.
Tô Kiến Tu nghiêm giọng, trả lời chắc nịch:
“Dù sao đi nữa, thì bây giờ, sự việc cũng đã tới nước này rồi. An Hành vừa rồi nó cũng nói rõ ràng, là nó thích Tiểu Yên. Con với An Hành không có quan hệ gì đặc biệt, giờ như vậy thì đành phải chịu thôi. Chẳng lẽ, con thực sự bắt Tiểu Yên phải dọn ra ngoài?”
Tô Quân Khiết không nói nên lời.
Thực tế, lập trường của Tô Kiến Tu và Tô Quân Khiết vốn đã không giống nhau.
Với Tô Quân Khiết, Tô Phùng Yên đã giành lấy người đàn ông mà cô thích. Nhưng đối với Tô Kiến Tu mà nói, dù không thể gả con gái lớn cho Thẩm An Hành, thì gả con gái thứ cũng chẳng khác biệt gì.
Ban đầu để Tô Quân Khiết tiếp xúc với Thẩm An Hành thì ông cũng chỉ là vì mối quan hệ của người lớn, ông cũng thừa hiểu, hy vọng ấy cũng chẳng mấy sáng sủa. Giờ Tô Phùng Yên với Thẩm An Hành đã đi đến bước này, suy cho cùng thì đây cũng không phải là chuyện xấu.
Tô Kiến Tu trấn an hai người mỗi bên một câu, nét mặt có phần bất đắc dĩ, rồi quay về phòng. Nhưng bước chân ông lại nhẹ tênh đến lạ lùng.
Tạ Lam, người vẫn đứng bên quan sát từ đầu tới cuối, cũng lặng lẽ trở về phòng. Chỉ còn lại Tô Quân Khiết đứng nguyên một chỗ, trừng mắt nhìn Tô Phùng Yên một cái đầy tức giận.
Nhưng Tô Phùng Yên chẳng hề tỏ ra yếu đuối hay đáng thương, ngược lại còn nhoẻn miệng, nở nụ cười đầy đắc ý.
Bộ mặt thật của cô cuối cùng cũng đã lộ ra. Tô Quân Khiết chỉ hận không thể kéo Tô Kiến Tu đến tận đây để nhìn cho rõ.
Đáng tiếc, cô ta biết rõ nụ cười kia của Tô Phùng Yên chỉ là cố ý thị uy với cô ta mà thôi.
“Tô Phùng Yên, tao chưa từng nghĩ sẽ có người trơ trẽn đến mức như thế này.” – Tô Quân Khiết nghiến răng, buông lời.
Tô Phùng Yên cười cười:
“Tôi biết tôi không biết xấu hổ mà. Nhưng còn chị thì sao? Chị nắm cổ phần của Tô thị, quản lý công ty, nhưng lại lấy hôn nhân của tôi ra để đổi lấy sự hưng thịnh của Tô thị, vậy thì chị là kẻ vô liêm sỉ à?”
“Mẹ mày là gái tiếp rượu, bà ta đã làm cái nghề như vậy, thì mày nghĩ ai trong cái giới này sẽ chịu cưới mày? Triệu Tử Tuấn ngoài cái tật ham chơi ra thì có gì không xứng với mày? Ít nhất người ta còn có thể cho mày sống cuộc đời của một phú bà!”
Thấy Tô Quân Khiết nói năng đanh thép như thể nắm phần chính nghĩa trong tay, Tô Phùng Yên chỉ cười lạnh:
“Chị nghĩ tôi chỉ có thể gả cho Triệu Tử Tuấn, còn chị thì xứng đáng có được Thẩm An Hành à? Chị tính cũng giỏi đấy, nhưng đáng tiếc là Thẩm An Hành không chọn chị, mà anh ấy lại chọn tôi.”
Sự thật này chẳng khác nào đánh một đòn chí mạng đối với Tô Quân Khiết. Cô ta hít sâu mấy hơi mới gắng gượng lên tiếng:
“Dù sao đi nữa, tao nghĩ mày cũng nên biết rõ, dì Nhiếp sẽ không bao giờ chấp nhận cái loại như mày bước chân vào nhà họ Thẩm đâu!”
“Vậy thì chị cứ chờ mà xem.” – Tô Phùng Yên nói xong, chẳng buồn đôi co thêm, quay người về phòng.
Tô Quân Khiết đứng sau lưng cô, ném ra lời cảnh cáo sắc lạnh:
“Tô Phùng Yên, mày sẽ không đạt được như ý nguyện đâu!”
Tô Phùng Yên thấy rõ, Tô Quân Khiết thật sự không hiểu về Thẩm An Hành là con người như thế nào.
Anh không phải kiểu đàn ông khôn khéo, tính toán nhiều tầng. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh là người dễ dàng bị người khác khống chế.
Nếu như anh thực sự là người có thể bị mẹ mình sắp đặt về vấn đề hôn nhân, thì cô ngay từ đầu cô đã chẳng chọn anh làm mục tiêu của mình rồi.
Rốt cuộc ai sẽ là người cười được đến giờ phút cuối, cứ chờ đi rồi mọi chuyện sẽ rõ.
Trận chiến hôm nay tuy rằng cô thắng, nhưng cái giá phải trả cũng chẳng nhỏ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, vừa nằm xuống giường, Tô Phùng Yên đã cảm thấy toàn thân như sắp tan rã.
Hôm nay vừa dầm mưa, lại còn vừa phải uống rượu, lại còn trải qua lần đầu hoàn toàn chẳng có sự vui vẻ gì cho cam. Sau đó lại tiếp tục diễn kịch, đấu võ mồm… thật sự mọi chuyện đều khiến cô muốn kiệt sức.
Nhưng chỉ cần có thể gả cho Thẩm An Hành, vậy thì mọi thứ đều trở nên xứng đáng.
Từ giờ trở đi, cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi thân phận con riêng, sống một cuộc đời khiến bao người hâm mộ.
Không lâu sau, Thẩm An Hành gọi điện đến.
“Tiểu Yên, sao rồi? Bọn họ có làm khó em không?”
Tô Phùng Yên lập tức đổi giọng nhẹ nhàng, yếu ớt:
“Không sao đâu, em ổn mà. Thẩm đại ca, anh đừng lo lắng!”
“Hôm nay chắc em mệt lắm hả? Ngủ sớm một chút đi. Mai anh sẽ nói chuyện với ba mẹ.”
“Cũng không mệt lắm… chỉ là…”
Cô cố tình để lộ chút ngại ngùng:
“Chỉ là có hơi đau một chút…”
Giọng Thẩm An Hành lập tức trở nên dịu dàng hẳn:
“Anh xin lỗi… anh lúc đó uống say quá… lần sau anh sẽ không như vậy nữa…”
Những lời này vừa thốt ra, không khí giữa hai người lập tức trở nên mờ ám, lẫn một chút ngọt ngào.
Tô Phùng Yên nhỏ nhẹ đáp lại:
“Anh nói cái gì mà kỳ vậy chứ…”
Bên kia đầu dây, Thẩm An Hành khẽ cười, giọng nói thêm phần dịu dàng cưng chiều:
“Em nghỉ ngơi cho tốt vào, chắc ngày mai cũng sẽ đỡ thôi.”
“Ừm…”
Tô Phùng Yên ngoan ngoãn trả lời.
Cúp máy rồi, cô không kiềm được mà khẽ bật cười, tiện tay mở phần danh bạ, đổi tên Thẩm An Hành từ “Thẩm đại ca” thành “Thẩm ca ca”.