Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Khi câu nói kia vừa dứt, thì người đầu tiên cảm thấy đau lòng dĩ nhiên là Thẩm An Hành. Bản năng muốn che chở trong anh lập tức trỗi dậy, anh nắm chặt lấy tay Tô Phùng Yên, gần như là buông ra lời thề thốt hứa hẹn:
“Em cứ yên tâm, nhất định chúng ta sẽ kết hôn.”
Tô Quân Khiết tức đến mức nghiến răng, ánh mắt giận dữ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Phùng Yên, định bụng mở miệng tiếp tục công kích thì bị lại Tô Kiến Tu ngắt lời:
“Thôi được rồi, mọi chuyện cũng đã đến nước này rồi, thì cũng không còn cách nào khác cả, An Hành, theo lý thì chuyện này cậu phải chịu trách nhiệm. Tôi hy vọng cậu có thể sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa, cậu phải cho Tiểu Yên một lời giải thích đàng hoàng.”
Thẩm An Hành gật đầu không chút do dự:
“Chú Tô, chú cứ yên tâm đi, cháu nhất định sẽ xử lý mọi chuyện thật ổn thỏa.”
Chuyện thì cũng đã nói rõ, Thẩm An Hành cũng nên rời đi.
Hai người vốn chỉ là mập mờ đôi chút, giờ phút này lại như đôi uyên ương đang gặp nạn, mắt trong mắt, lòng quyến luyến chẳng nỡ rời nhau.
Dặn dò đôi câu cuối cùng, thì Thẩm An Hành bước từng bước lưu luyến rời đi.
Đợi đến khi bóng anh khuất hẳn, thì Tô Quân Khiết liền hừ lạnh một tiếng.
“Ba, ba thật sự tin cái lý do ma quỷ mà cô ta bịa ra à? Con không tin ngay từ đầu cô ta không có tính toán gì. Hồi còn làm gia sư đã chuyên cần như thế, nói không chừng, cô ta đã sớm đã tính toán sẵn!”
Tô Quân Khiết quay sang Tô Kiến Tu đầy bất mãn, mà Tô Phùng Yên thì chỉ im lặng cúi đầu, không nói một lời.
Cho đến khi Tô Kiến Tu lên tiếng hỏi:
“Tiểu Yên, thật sự ngay từ đầu con không hề tính đến chuyện sẽ gả cho Triệu Tử Tuấn, mà là con cố ý muốn giành lấy vị hôn phu của chị con sao?”
Tô Phùng Yên ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía ông. Sự sững sờ trong mắt cô dần biến sắc, thành sự không thể tin nổi, rồi tuyệt vọng, rồi cả đau lòng.
Tựa như đang nói: Đây là hình ảnh của con trong lòng ba sao? Ba thật sự nghi ngờ con? Thật sự xem con là loại người như vậy ư…
Ánh mắt ấy khiến Tô Kiến Tu nghẹn lời, dần dần cảm thấy hối hận vì chính câu hỏi của mình.
Tô Phùng Yên mím môi, giọng nói bình tĩnh nhưng từng chữ lại như cứa vào tim của người nghe:
“Giờ chuyện đã đến mức này, con có nói gì thì cũng trở nên vô nghĩa mà thôi, đúng không? Dù sao thì… hôm nay con cũng đã hiểu rõ rồi. Loại người có xuất thân như con, thì cả đời này chắc cũng chỉ là thứ để người khác chê cười mà thôi. Từ lúc sinh ra đã không được xem là người tốt rồi…
Nếu mọi người nghĩ như vậy, thì chắc là Nhiếp tổng cũng sẽ nghĩ như vậy. Một người nghiêm khắc như dì ấy, làm sao có thể chấp nhận để cho anh Thẩm kết hôn với con?
Nếu như nhà họ Tô vẫn cần con cưới Triệu Tử Tuấn, vậy thì con sẽ cưới. Còn nếu như không cần, con sẽ đi. Nếu như hai nhà vẫn muốn để chị con và anh Thẩm thành đôi, vậy thì con cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Con đã nói thì sẽ làm.”
Tô Quân Khiết thấy Tô Phùng Yên đúng là một người có một năng lực kỳ lạ, lúc nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy cô đang đứng ở vị trí của kẻ đáng thương.
Rõ ràng là chuyện cô và Thẩm An Hành lên giường với nhau, thế mà bây giờ lại khiến cho người ta có cảm giác như thể chính họ đang đẩy cô đến đường cùng, là họ tàn nhẫn mà ruồng bỏ cô ra khỏi cái nhà này vậy.