Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Tô Quân Khiết chết sững tại chỗ, trong khi nội tâm của Tô Phùng Yên thì cũng đang ngập tràn sự ngạc nhiên.
Cô liếc về phía Thẩm An Hành – người vẫn đứng yên không động đậy, ánh mắt vẫn bình tĩnh dõi theo Tô Quân Khiết. Không còn vẻ ôn hòa, lịch sự thường thấy, mà thay vào đó là nét cứng rắn và đầy khí thế, như thể anh đã hạ quyết tâm không quay đầu lại.
Cô không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Vốn dĩ cô đã quen tự mình chống đỡ lấy mọi chuyện, vốn là hôm nay cô cũng đã định chuẩn bị tinh thần “diễn một vở kịch” trước mặt Tô Quân Khiết, định bụng khiến cho cô ta mất mặt. Thế nhưng không ngờ, không cần cô ra tay làm gì, chỉ bằng việc Thẩm An Hành đứng ở một bên phía cô thôi, thì cũng đã đủ khiến cho Tô Quân Khiết bị đẩy đến đường cùng.
Tô Quân Khiết quay sang nhìn anh, lại nhìn về phía Tô Phùng Yên, ánh mắt chao đảo một lúc lâu, cô ta mới cắn răng nói:
“Thẩm An Hành, dì Nhiếp còn bảo Chủ nhật này dì ấy mời em tới dự sinh nhật dì ấy…”
Giọng cô ta mang theo chút một nghẹn ngào:
“Nhưng chúng ta dù sao cũng là quan hệ xem mắt với nhau… vậy mà anh thật sự định bỏ mặc chuyện này, để ở bên cô ta sao? Anh biết thân phận cô ta chứ? Cô ta chỉ là một đứa con riêng mà thôi… còn mẹ cô ta…”
Thẩm An Hành đáp lời rất bình tĩnh:
“Anh biết. Tô gia cũng đã tỏ thái độ rất rõ ràng rồi. Chuyện xem mắt dừng tại đây. Xin lỗi. Còn việc anh và Tiểu Yên thế nào, thì đó là chuyện của tụi anh.”
Tô Quân Khiết cứng họng.
Cô ta hiểu, mọi chuyện đến đây đã không còn đường để quay lại được nữa. Thẩm An Hành… vậy mà anh ấy lại có thể thật sự lên giường với Tô Phùng Yên.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng anh là kiểu người sống rất có nguyên tắc, nghiêm túc, là loại đàn ông mà cô ta đã dồn hết mọi tâm tư để tiếp cận. Vậy mà giờ… anh lại vì một đứa con riêng như Tô Phùng Yên mà từ bỏ cô ta?
Tô Quân Khiết càng nghĩ lại càng cảm thấy chua chát. Cô ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn về phía Tô Phùng Yên:
“Đừng quên, Chủ nhật này em sẽ đính hôn với Triệu gia. Hôm nay em làm ra loại chuyện thế này, em nghĩ ba sẽ nói thế nào?”
Dứt lời, cô ta lại liếc một cái về phía Thẩm An Hành, sau đó mới xoay người rời khỏi chung cư, không ngoái đầu nhìn lại.
Tô Phùng Yên dường như sắp đứng không vững, cả người cô run rẩy. Thẩm An Hành vội vàng tiến lại đỡ lấy cô.
Cô nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe:
“Giờ em phải làm sao đây… ba em…”
“Không sao, anh sẽ đi cùng em về nhà nói chuyện với chú Tô!” Anh dịu dàng nói.
“Cảm ơn anh… Thẩm đại ca, là em khiến anh rơi vào cái chuyện rắc rối này.”
“Em đừng có nói như vậy. Người có lỗi là anh.” Anh nắm chặt tay cô, giọng nói trầm ổn mà lại kiên định.
Tô Phùng Yên vừa khóc vừa dựa sát vào người anh, như thể cả thế giới này chỉ còn mỗi anh là nơi để cô có thể bám víu và dựa vào.
…
Khi hai người cùng nhau quay về Tô gia, cả nhà đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách. Không khí đang căng như dây đàn, ai nấy đều nghiêm mặt, giống như đang chuẩn bị mở một cuộc họp “xét xử nội bộ”.
Rất rõ ràng, trước đó Tô Quân Khiết đã kể hết mọi chuyện với Tô Kiến Tu. Dù cô ta có thêu dệt thêm gì hay không thì sự thật vẫn là: đêm trước lễ đính hôn, Tô Phùng Yên đã ngủ với đối tượng xem mặt của chị gái mình.
Phải biết, Tô gia không đơn thuần muốn gả con gái. Họ đặt cược cả danh tiếng và tương lai gia tộc lên vai Tô Quân Khiết. Chỉ cần cô ta cưới được Thẩm An Hành, vậy thì chẳng khác nào Tô gia đã thò một chân bước vào tầng lớp thượng lưu ở Tân Giang, thông qua mối quan hệ với tập đoàn Hoa Phi.
Nhưng mọi thứ dường như đã đổ bể.
Khi Thẩm An Hành và Tô Phùng Yên bước vào, cả hai ăn mặc đơn giản, nhưng từ cử chỉ và dáng vẻ đã cho thấy quan hệ của họ không còn sự đơn thuần. Anh nắm tay cô, còn cô thì thấp thỏm như một đứa trẻ sợ bị trách phạt, chỉ dám đi bên cạnh anh.
Tô Kiến Tu không thể quá gay gắt với Thẩm An Hành, nhưng ông cũng là cha của hai người con gái, nên không thể cúi đầu. Vẻ mặt ông trầm xuống, ngồi nghiêm trên sofa chờ đợi lời giải thích.
Tô Phùng Yên vẫn khẽ run rẩy. Thẩm An Hành siết nhẹ tay cô, rồi quay sang Tô Kiến Tu, trịnh trọng nói:
“Chú Tô, cháu xin lỗi. Chuyện hôm nay… cháu biết chú cũng đã nghe qua rồi. Đây là lỗi của cháu, xin chú đừng trách mắng gì Tiểu Yên cả.”
Tô Kiến Tu nặng nề thở ra:
“Cậu nghĩ tôi giờ phải ăn nói ra sao với mẹ của Tiểu Khiết đây? Tôi phải nói sao với bên phía nhà cậu? Chẳng lẽ hai nhà lại để xảy ra một chuyện mất mặt như thế này hay sao?”
Rồi ông quay sang con gái út, giọng trở nên nghiêm túc hơn hẳn:
“Tiểu Yên, con lại đây. Bình thường con ngoan ngoãn là vậy, hôm nay sao lại có thể làm ra cái chuyện tày trời như thế này hả?”
Tô Phùng Yên lập tức bật khóc:
“Con xin lỗi, ba… con không cố ý… con chỉ là…”
Giọng cô nghẹn lại, không thể nói hết câu, càng nói thì nước mắt cô lại càng rơi ra nhiều hơn.
Thẩm An Hành vội vàng nói đỡ cho cô:
“Không phải lỗi của em ấy, là cháu sai. Mọi chuyện xảy ra đột ngột, cháu không kịp xử lý, cũng không hề cố ý… Nhưng giờ mọi sự đã như vậy rồi, thì đành thuận theo mà bước tiếp. Cháu thật lòng với Tiểu Yên, nên hôm nay, cháu đến đây, là để cháu xin phép bác… cho cháu được cưới em ấy.”
Tô Kiến Tu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng tâm trạng hiện giờ cũng đã phần nào dịu xuống.
Ít ra… đây cũng không phải là một kết cục tồi tệ.
Ông cau mày:
“Lúc thì chị gái, lúc thì em gái, cậu coi nhà họ Tô này là cái gì? Hơn nữa, Tiểu Yên sắp đính hôn với con trai của nhà họ Triệu rồi!”
Lúc này, Tô Phùng Yên khẽ ngẩng đầu, nước mắt vẫn còn vương trên mi:
“Ba… con không muốn lấy Triệu Tử Tuấn… dù cho con đã cố gắng khuyên nhủ bản thân rất nhiều lần, nhưng con vẫn không thể làm được…”
Giọng Tô Quân Khiết vang lên ở bên cạnh, rõ ràng là cô ta đã không thể nhịn được nữa:
“Cho nên em đi quyến rũ Thẩm An Hành? Em tính toán thật khéo!”
Tô Phùng Yên càng rưng rức:
“Em xin lỗi… em không cố ý… lúc đó em chỉ là…”
“Cái gì gọi là quyến rũ?” Thẩm An Hành lên tiếng, đứng chắn trước mặt cô:
“Tôi yêu Tiểu Yên thì gọi là bị cô ấy quyến rũ sao? Cô là chị gái của em ấy, tôi gọi cô một tiếng chị, nhưng tôi thấy cô đang quá coi thường cô ấy rồi.”
Lời anh nói khiến Tô Phùng Yên khẽ ngẩng lên, khóe môi như dường muốn bật cười.
Chín năm qua, cô chưa từng có giây phút nào sống thoải mái trong Tô gia. Lúc nào cũng phải dè chừng, cẩn trọng từng câu nói, từng bước đi. Dù bị Tô Quân Khiết đối xử lạnh lùng, cô vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, chỉ vì sợ mình “quá nổi bật”.
Vậy mà hôm nay, Thẩm An Hành lại đứng ra bênh vực cô, trước mặt tất cả mọi người.
Tô Quân Khiết – người luôn tự tin rằng mình sẽ gả cho Thẩm An Hành, giờ lại bị chính anh ấy gọi là “chị gái”. Còn bản thân cô, người luôn bị xem là “đứa con riêng”, lại được anh nắm tay, bảo vệ không chút do dự.
Tô Quân Khiết hoàn toàn câm nín.
Lúc này, cô ta mới thật sự hiểu, đàn ông một khi tuyệt tình thì đúng là không chừa cho ai bất cứ một chút mặt mũi nào. Trước kia tuy Thẩm An Hành không quá thân thiện, nhưng ít ra anh ấy vẫn lễ độ. Còn bây giờ, anh giẫm lên hết thảy tình cảm của cô ta mà không hề có một chút nể nang nào.
Tô Phùng Yên hôm nay… đúng là đã dạy cho cô ta một bài học đắt giá.
Cô ta từng không hiểu vì sao ba lại bị một người như mẹ cô quyến rũ, nhưng giờ… nhìn Thẩm An Hành, cô ta đã hiểu.
Tô Quân Khiết hít sâu một hơi, cố gắng giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng:
“Thẩm An Hành, anh nghĩ mọi chuyện chỉ cần hai người yêu nhau thôi là được rồi sao? Còn người khác thì nghĩ gì? Anh là con của dì Nhiếp, còn Tô Phùng Yên chỉ là một đứa con riêng, anh không nghĩ người ta sẽ bảo nhà họ Tô cố tình gài bẫy anh à? Không nói người ngoài, ít nhất anh phải thuyết phục được dì Nhiếp trước đã.”
Câu nói ấy dường như đã chạm đúng vào chỗ đau, khiến sắc cho mặt Thẩm An Hành đỏ bừng. Một lúc lâu sau anh mới siết chặt tay, gằn từng chữ:
“Dù sao đi nữa… tôi cũng sẽ cưới cô ấy.”
Tô Phùng Yên lau nước mắt, khẽ nói:
“Chị… em biết từ trước tới giờ chị chưa từng coi em là em gái. Em cũng biết thân phận mình khiến chị cảm thấy rất xấu hổ… nhưng con người mà, đâu ai có thể chọn được nơi mình sinh ra…”
“Nếu như có thể, em cũng mong rằng mình chưa từng tồn tại… Em đã rất cố gắng để sống đúng như những gì ba dạy, để làm một người con gái nhà họ Tô cho tử tế. Em từng nghĩ mình sẽ kết hôn với Triệu Tử Tuấn, thật đó… nhưng em không thể vượt qua được chính mình…”
“Em chỉ muốn uống say một lần, thật sự không định làm gì vượt giới hạn. Em cũng chưa từng muốn quyến rũ ai. Nếu như chị thấy em khiến cho chị mất mặt, vậy… ngày mai em có thể dọn ra khỏi nhà. Chuyện này, em sẽ giữ kín, sẽ không để ai khác biết…”