Mỹ mạo, kỹ thuật diễn xuất, tuổi trẻ và một thân thể thuần khiết.
Tô Phùng Yên chỉ có bấy nhiêu. Và đó cũng là tất cả những gì cô có thể đem ra đánh cược.
Nếu thắng, giống như năm chín tuổi bước chân vào Tô gia, cô đã khiến Tô Kiến Tu mềm lòng, thì giờ cũng có thể khiến Thẩm An Hành quay đầu lại nhìn.
Còn nếu thua thì cô chẳng còn gì nữa. Hai bàn tay trắng, mang tiếng khắp nơi, không còn đường lui.
Nếu được chọn, cô thật sự không muốn dùng cách này để vượt qua đêm đầu tiên của mình.
Bởi vì, một người đàn ông khi bị hạ thuốc, thật sự rất đáng sợ.
Mãi đến hơn một tiếng sau, khi Thẩm An Hành vì kiệt sức cộng với tác dụng của thuốc mà thiếp đi, Tô Phùng Yên mới cắn răng chịu đau, cố gắng đứng dậy, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn.
Trên màn hình hiện hai cuộc gọi nhỡ, đều đến từ số máy bàn nhà họ Tô.
Cô khẽ bật cười. Một tiếng cười nhạt, đầy giễu cợt.
Lại thêm một cuộc gọi đến, không ngoài dự đoán.
“Alô!”
“Tiểu Yên, sao còn chưa về nhà vậy con?”
Là giọng của dì Trịnh, người giúp việc lâu năm trong nhà.
“Con, con đợi một chút nữa!”
Giọng cô hơi run, cố tình khiến đối phương sinh nghi.
“Con sao vậy? Giọng nghe lạ lắm.”
“Không sao đâu dì, thật mà, con.”
Nói tới đó, cô ngừng lại, khẽ cười một tiếng rồi lạnh lùng ngắt máy.
Tắt âm điện thoại, cô tiện tay ném nó lên sofa, không buồn nhìn lại.
Cô quay về phòng, lặng lẽ nằm xuống cạnh Thẩm An Hành.
Người đàn ông kia vẫn còn đang ngủ rất sâu, nét mặt vốn đã dịu dàng, giờ lại càng yên bình đến lạ. Khóe môi anh vẫn còn thấp thoáng nét cười, hai lúm đồng tiền lộ rõ nơi gò má.
Tô Phùng Yên nhìn người bên cạnh, lòng đột nhiên bình tĩnh lạ thường.
Cô tin rằng sự lựa chọn của mình là đúng.
Tin hay không thì cô cũng đâu còn lựa chọn nào khác.
Cô không có người thứ hai giống Thẩm An Hành, người vừa có địa vị, vừa có khí chất, lại đủ khả năng thay đổi kết cục bị gả vào nhà họ Triệu.
Khi Thẩm An Hành tỉnh lại, Tô Phùng Yên đã khoác lại áo tắm, ngồi ở mép giường, mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm nền nhà dưới chân.
Chăn gối hỗn độn, ga giường nhàu nhĩ. Trên nền vải xám, loang lổ vệt máu đỏ nhạt.
Anh không mất trí nhớ. Rất rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Tiểu Yên, anh xin lỗi!”
Giọng anh khàn khàn, mang theo chút áy náy không giấu được.
Tô Phùng Yên khẽ ngẩng đầu nhìn anh, rồi nhanh chóng cúi xuống, mặt đỏ bừng.
“Thẩm đại ca, thật ra thì em cũng không trách anh đâu. Là em muốn uống rượu ở nhà anh cũng là em đã rủ anh uống cùng.
Hơn nữa, em nghĩ nếu thật sự lúc đấy em muốn đẩy anh ra, chắc em đã làm được rồi!”
Cô cúi đầu thấp hơn, giọng nói khẽ đến run rẩy.
“Chuyện này, cứ xem như chưa từng xảy ra đi. Em biết anh sắp cưới chị em, dù em và anh đã thành ra như thế thì cũng không nên kéo thêm người khác vào mớ rắc rối này.”
Từng câu nói nhẹ tênh, nhưng lại như dao nhỏ rạch vào tim người đối diện.
Cô không cầm được nữa, nước mắt rơi lặng lẽ.
Cô ôm đầu gối, như muốn tìm chút ấm áp cho bản thân giữa căn phòng xa lạ.
Giọng cô lặng lẽ, ngắt quãng:
“Em, em thừa nhận là em thích anh.
Cho nên, anh không cần phải cảm thấy có lỗi. Dù có lỗi với chị em, nhưng ít ra thì em cũng thấy mình còn có chút ý nghĩa.
Thẩm đại ca, ít ra cũng chứng minh được em không phải người vô hình.
Cho nên, anh đừng buồn. Cũng đừng thấy có lỗi. Chuyện này, không cần để cho ai biết. Chúng ta cứ giữ im lặng là được.”
Những lời đó khiến Thẩm An Hành như sét đánh ngang tai.
Anh bất giác vươn tay, nắm lấy vai cô.
“Ai nói anh sẽ cưới Tô Quân Khiết? Giữa anh với cô ấy, chưa từng có gì cả!”
“Thật, là thật sao?”
Tô Phùng Yên ngẩng đầu, mắt long lanh như nước.
“Nhưng mọi người đều nói vậy mà, chị ấy hình như cũng rất thích anh!”
“Cô ấy thích ai là chuyện của cô ấy. Nhưng anh không thích cô ấy.”
Thẩm An Hành nói chắc như đinh đóng cột.
“Tiểu Yên, em nghĩ anh là loại người gì vậy? Chuyện đã xảy ra rồi, sao có thể coi như chưa từng xảy ra được chứ?
Anh không làm được.
Ba em muốn gả em cho Triệu Tử Tuấn để cứu lấy công ty, nhưng nếu là vì cứu vãn, anh cũng có thể làm được!
Em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Lời anh vừa dứt, tim Tô Phùng Yên như bị chấn động mạnh.
Nước mắt không kìm được tuôn xuống.
“Nhưng mà, chủ tịch Nhiếp có đồng ý không? Em chỉ là đứa con rơi không được thừa nhận, ai cũng xem thường”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Cô giật thót người, còn Thẩm An Hành thì nhíu mày.
“Giờ này còn ai đến đây nữa?”
Anh trấn an cô một câu rồi khoác áo rời khỏi phòng.
Tô Phùng Yên đưa tay vuốt lại tóc rối, cúi đầu nhìn áo choàng trên người. Nơi cổ áo vẫn còn in dấu đỏ.
Cô siết nhẹ vạt áo, ánh mắt hiện rõ sự chờ mong.
Ngoài cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Thẩm An Hành, Tiểu Yên có ở đây không? Em ấy đến giờ vẫn chưa về nhà, không biết xảy ra chuyện gì!”
Giọng người vừa nói, bình thường mang theo kiêu ngạo, giờ lại rõ ràng dịu đi mấy phần.
Anh không đáp.
Đúng lúc đó, Tô Phùng Yên từ trong phòng bước ra, đứng ngay ngắn trong phòng khách, vẻ mặt hoảng hốt.
“Chị, chị ơi!”
Vừa thấy cô, Tô Quân Khiết dường như hiểu hết mọi chuyện.
Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, không kiềm được mà tát mạnh một cái vào mặt cô.
Tiếng tát chát chúa vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.
Tô Phùng Yên theo phản xạ ngã xuống sàn, bên má in hằn dấu tay đỏ rõ ràng.
“Tôi lẽ ra không nên để cô bước chân vào Tô gia!
Cô với mẹ cô, đều như nhau, đều là loại đàn bà không biết xấu hổ!”
Tô Quân Khiết gần như mất kiểm soát, mắt đỏ rực, còn định đánh tiếp.
Nhưng Thẩm An Hành đã ngăn lại, giọng anh lạnh đi mấy phần.
“Tô tiểu thư, cô lấy tư cách gì mà đánh cô ấy?”
Tô Quân Khiết sững người, mất mấy giây mới cất lời.
“Thẩm An Hành, cô ta viện cớ dạy Linh Linh vẽ tranh để tiếp cận anh, giờ còn dụ dỗ anh lên giường! Anh thấy thế là đúng sao?”
“Cô lấy gì để khẳng định là cô ấy đã dụ dỗ tôi? Mà không phải là do tôi ép buộc cô ấy?
Hoặc là hai người trưởng thành tự nguyện, thì sao lại không thể yêu nhau?”
Vừa nói, anh bước đến, cúi người đỡ lấy Tô Phùng Yên đứng lên.