Cho dù tất cả đều đã nằm trong tính toán của cô, nhưng lúc thật sự đối diện với Thẩm An Hành, Tô Phùng Yên vẫn không tránh khỏi có chút hồi hộp.
Cô chuẩn bị rất kỹ, từng bước một đều được sắp xếp một cách chu đáo. Nhưng tim cô lại cứ đập loạn lên không thể kiểm soát.
Thẩm An Hành hình như cũng có chút lúng túng. Một lúc lâu sau anh mới mở lời.
“Vừa nãy em bảo gần đây tâm trạng không tốt đã xảy ra chuyện gì à?”
Tô Phùng Yên ngẩng mắt nhìn, rồi lại cụp xuống rất nhanh. Môi mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp thành lời thì đôi mắt cô đã hoe đỏ.
Thẩm An Hành giật mình, vội bước tới và lúng túng đưa khăn giấy cho cô.
Tô Phùng Yên mất một lúc để lấy lại bình tĩnh, giọng cô nghèn nghẹn.
“Thẩm đại ca nhà anh có rượu không?”
“Rượu?” Anh nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng. “Em muốn uống rượu thật à?”
Cô cố gắng kìm nén tiếng nấc, nói khẽ, giọng gần như chỉ để một mình anh nghe thấy.
“Ở nhà, em không dám uống. Cũng chẳng dám đến bar, Em chỉ là, thật sự rất khó chịu. Em không biết phải nói với ai. Anh có thể uống với em vài ly không?”
Nói xong, cô ôm lấy đầu gối, vùi mình vào góc sofa, dáng người nhỏ bé co lại như một đám mây ướt mưa.
Khoảnh khắc đó khiến người khác chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng để an ủi.
Thẩm An Hành do dự vài giây, cuối cùng vẫn quay người đi lấy một chai vang đỏ cùng hai chiếc ly thủy tinh.
Tô Phùng Yên tự tay rót cho mình một ly, rồi uống cạn không chút do dự.
“Uống chậm thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.” Thẩm An Hành nhẹ giọng nhắc, rồi cũng rót cho mình một ly.
“Anh chắc cũng nghe rồi nhỉ?” Cô cười nhạt. “Chủ nhật này em sẽ đính hôn.”
“Với Triệu Tử Tuấn?”
Cô gật đầu.
“Anh tưởng đó chỉ là tin đồn thôi. Người như Triệu Tử Tuấn mà”
“Em cũng tưởng vậy. Tưởng ba sẽ không nỡ. Dù gì ông ấy cũng là ba ruột của em mà.”
“Nhưng rồi thì sao? Với thân phận của em, lại vừa khéo xứng với cậu ta.”
Thẩm An Hành siết nhẹ vai cô, giọng trầm.
“Em đừng nói như vậy. Em rất tốt.”
Tô Phùng Yên không trả lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt rồi lại rót thêm một ly, uống sạch.
Thẩm An Hành nhìn cô, không biết phải làm gì hơn ngoài việc im lặng uống cùng.
“Trước đây em đã từng nghĩ mình không thể mơ tới gả cho một người quá tốt. Vậy nên em nghĩ, thôi thì chọn một người bình thường, không giàu cũng được, nhưng thật lòng yêu em là đủ. Nhưng mà em quên mất em không có quyền được lựa chọn.”
“Em và chị ấy vốn dĩ đã khác nhau.”
Anh không nói gì, chỉ khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt ướt át, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hai hàng nước mắt cứ thế lặng lẽ chảy xuống, giống như cánh hoa lê thấm mưa, khiến người ta nhói lòng.
Thẩm An Hành trầm giọng.
“Em đừng lo. Hôn lễ chưa cận kề đến thế đâu. Anh sẽ nghĩ cách giúp em.”
Tô Phùng Yên không đáp, chỉ rót đầy ly cho cả hai, liếc nhìn chai rượu đã gần cạn rồi mỉm cười nói nhỏ.
“Anh lấy thêm hai chai nữa nhé? Không ngờ hôm nay tửu lượng của em lại tốt vậy.”
“Tiểu Yên” Anh định khuyên ngăn, nhưng cô đã cắt lời.
“Anh yên tâm. Em gọi tài xế tới đón em rồi. Anh có biết không? Suốt mười một năm qua, em luôn nghe lời, học giỏi, cư xử cho đúng mực, chưa từng cãi ai, chưa từng uống rượu, cũng chưa từng đi lầm đường lạc lối. Ai cũng bảo em tốt lắm!”
“Nhưng cuối cùng thì sao? Vì tiền, vì công ty, những người thân thiết nhất vẫn sẵn sàng gả em cho một người như vậy.”
“Có lẽ, chỉ có em nghĩ họ là người thân.”
Thẩm An Hành bước tới đỡ lấy cô.
Tô Phùng Yên ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ.
“Anh đi lấy rượu đi, Cho em một lần không ngoan được không? Chỉ đêm nay thôi!”
Ánh mắt anh khựng lại, trong thoáng chốc lộ rõ vẻ xót xa. Cuối cùng, anh xoay người đi vào bếp.
Ngay khi anh khuất bóng, Tô Phùng Yên lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một ống nhỏ, rồi rót chất lỏng không màu, không mùi vào ly rượu của anh.
Vang đỏ vẫn tỏa ra hương thơm dịu dàng trong không khí.
Một lát sau, Thẩm An Hành quay lại với hai chai rượu trong tay.
Lúc ấy, ly rượu của cô chỉ còn một nửa. Cô mỉm cười, nâng ly lên.
“Cạn ly nhé, Thẩm đại ca.”
Anh cũng nâng ly, nhẹ nhàng chạm vào ly của cô rồi uống cạn trong một hơi.
Tô Phùng Yên lại rót thêm lần nữa.
Lần này, cô hơi ngà ngà say. Chiếc áo choàng lỏng lẻo trễ xuống, để lộ một phần da thịt trắng mịn dưới xương quai xanh mà cô hoàn toàn không để ý.
Dưới ánh đèn mờ, dáng người mềm mại của cô hiện ra lấp lóa, như một bức họa nên thơ tràn đầy sự mơ màng.
Thẩm An Hành khẽ cụp mắt, tránh ánh nhìn.
Anh cảm thấy có gì đó không ổn, như thể bản thân cũng đang dần mất kiểm soát.
Sau vài ly nữa, Tô Phùng Yên bắt đầu ngả nghiêng. Cơ thể mềm nhũn ngã vào lòng anh.
Anh đỡ lấy cô, nhưng bàn tay đặt trên vai lại không kịp rút về.
Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm, mang theo thứ cảm xúc khó gọi tên, đó chính là chiếm hữu và sự mất kiểm soát.
Tác dụng của thuốc rất nhanh.
Đúng như lời đồn, thứ ấy được nhập từ Nhật, không màu, không vị, hiệu quả mạnh, khó phát hiện.
Cô nắm tay anh, đôi mắt mờ nước, ánh nhìn như đang mời gọi.
“Thẩm đại ca!”
Chiếc áo choàng đã trễ gần hết, vai trần trắng mịn lộ ra dưới ánh đèn.
“Tiểu Yên!” Anh thì thầm, tay khẽ kéo áo cô xuống.
Ngay sau đó, môi anh chạm vào làn da ấm áp của cô.
Mọi chuyện, tự nhiên như vốn dĩ phải diễn ra như vậy.
Thẩm An Hành, dù có lý trí đến đâu, thì cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi.
Dưới sự chủ động đầy tính toán của cô, thêm chút tác động từ rượu, lý trí anh rốt cuộc cũng không thể trụ nổi.
Khi anh đè cô xuống giường, ánh mắt cô có phần ngơ ngác, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.
Ngay từ đầu, tiếp cận Thẩm An Hành, cô đã đặt cược tất cả.
Cô muốn nắm giữ cuộc sống này, một cuộc sống đầy đủ, có danh tiếng, có tôn nghiêm.
Và thứ duy nhất cô có thể mang ra để đổi lấy điều đó, chính là bản thân mình.