Ta Này Đoá Thịnh Thế Bạch Liên Hoa

Chương 3

Trước Sau

break

Tô Quân Khiết ngồi trước bàn trang điểm. Mắt tuy vẫn dán vào màn hình điện thoại, nhưng tâm trí đã sớm bay về phía bóng lưng ngoan ngoãn khi nãy.

Gương mặt tươi cười của Tô Phùng Yên hôm nay, chẳng hiểu sao lại khiến trong lòng cô ta dấy lên một luồng bất an lạ thường.

Theo lý mà nói, Tô Phùng Yên chắc chắn sẽ không muốn gả cho cái tên Triệu Tử Tuấn ấy. Nếu đổi lại là người khác, chắc đã sớm khóc lóc, oán trách, thậm chí phản kháng dữ dội.

Nhưng Tô Phùng Yên lại không làm như vậy.

Vẫn là dáng vẻ dịu dàng, điềm đạm, như thể tất cả những gì xảy ra với mình chỉ là một cơn mưa nhẹ, thoáng qua rồi thôi.

Chính sự bình tĩnh đó mới thật sự khiến cho Tô Quân Khiết cảm thấy bất ổn. Giống như có thứ gì đó vừa trượt khỏi tầm kiểm soát mà cô ta không hề hay biết.

Ra khỏi cổng biệt thự, nụ cười ngoan ngoãn trên môi Tô Phùng Yên mấy phút trước đã biến mất. Ánh mắt cô trầm tĩnh, sắc sảo đến lạ thường.

Không ai biết, cô gái mà mọi người vẫn luôn xem là nhu nhược đó đã bắt đầu chọn lựa quần áo từ ba giờ chiều. Một tiếng đồng hồ tiếp theo được dành trọn cho việc trang điểm.

Tô Phùng Yên hôm nay đẹp đến mức không thể rời mắt. Nhưng sự tự nhiên trong vẻ đẹp ấy chính là kết quả của hàng giờ chuẩn bị tỉ mỉ.

Thẩm An Hành từng đi du học nhiều năm ở nước ngoài, nhưng bản chất lại là một người đàn ông điển hình theo lối sống Á Đông: truyền thống, chừng mực và nguyên tắc.

Cũng như phần lớn đàn ông khác, anh thích kiểu phụ nữ thanh thuần, nhẹ nhàng và ngoan ngoãn.

Tô Phùng Yên từ trước đến nay luôn đóng vai một cô gái như vậy.

Hôm nay, cô chỉ đơn giản là đẩy hình tượng đó đến cực hạn.

Không sai, người cô muốn tiếp cận hôm nay chính là Thẩm An Hành.

Ba tháng trước, Tô Quân Khiết chính là người đề xuất cuộc liên hôn với nhà họ Triệu. Sau đó, dựa vào quan hệ từ nhà mẹ đẻ, chị ta bắt đầu tiếp cận Thẩm An Hành, từng bước một.

Ngày hai người lần đầu gặp mặt, Tô Phùng Yên cũng có mặt ở đó.

Năm nay, Thẩm An Hành hai mươi tám tuổi. Dáng vẻ cao ráo, phong độ nhã nhặn, cử chỉ ôn hòa, ánh mắt trầm tĩnh. Quan trọng hơn, anh là con trai duy nhất của Nhiếp Anh Hồng, chủ tịch Tập đoàn Hoa Phi, và cũng là phó tổng trẻ tuổi nhất trong lịch sử công ty.

Một người đàn ông như vậy, cho dù ở giới nào cũng khiến người ta phải ngước nhìn.

Ngay từ giây phút đầu tiên, Tô Phùng Yên đã bắt đầu tính toán tìm cách để tự cứu lấy mình, đồng thời bắt đầu cho kế hoạch trả thù.

Cô âm thầm làm quen với cháu gái chín tuổi của Thẩm An Hành, cô bé Lâm Linh Linh, rồi xin làm gia sư dạy vẽ cho con bé.

Dựa vào Linh Linh, cô từng bước tiến vào cuộc sống của Thẩm An Hành, âm thầm xây dựng mối quan hệ vượt trên mức xã giao thông thường.

Không sai.

Cha có thể bạc tình.

Chị gái có thể nhẫn tâm.

Nhưng cô, Tô Phùng Yên, chưa từng là người hiền lành hay vô hại như vẻ bề ngoài.

Cô có thể diễn vai tiểu bạch liên yếu đuối ở Tô gia, cũng có thể đóng tròn vai ngây thơ ngoan hiền trước mặt Thẩm An Hành, chậm rãi dẫn dắt anh rơi vào cái bẫy dịu dàng mà cô đã chuẩn bị từ lâu.

Trời cao đã ban cho Tô Quân Khiết tất cả, bao gồm thân phận, địa vị và sự hậu thuẫn. Nhưng cũng không quên ban cho Tô Phùng Yên một món quà đặc biệt, đó chính là nhan sắc.

Nhan sắc mà bất cứ người đàn ông nào cũng khó lòng kháng cự được.

Dù là thương nhân lý trí, tỉnh táo như Thẩm An Hành thì cũng không ngoại lệ.

Tô Phùng Yên đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Khi ngồi lên xe, cô mới nhận ra bầu trời đã trở nên xám xịt.

Sắp mưa rồi sao?

Căn hộ Thẩm An Hành đang ở không phải là nhà chính của nhà họ Nhiếp, mà là căn hộ riêng ở trung tâm thành phố. Bãi đậu xe lại cách khu nhà một đoạn khá xa.

Nếu trời mưa thật, thì bao công sức trang điểm cũng sẽ uổng phí.

Cô nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không quay lại lấy ô.

Một giờ sau, dưới tầng chung cư, khi Tô Phùng Yên ấn chuông cửa, mưa đã tạt ướt gần như toàn bộ thân người.

Cô đứng trước cửa, tay hơi run, váy áo lấm tấm nước mưa.

Vừa ra khỏi thang máy, Thẩm An Hành đã đứng ở đó.

Áo thun trắng đơn giản, quần dài thoải mái. Trong ánh đèn hành lang mờ ảo, vóc dáng cao lớn và khí chất trầm ổn của anh vẫn nổi bật đến lạ thường.

Anh nhìn cô, ánh mắt khẽ nhíu lại.

“Gặp mưa à? Sao em không gọi anh xuống đón?”

Giọng nói quen thuộc, vẫn dịu dàng và trầm ổn như mọi khi, không có chút lạnh nhạt hay khó chịu.

Tô Phùng Yên khẽ mỉm cười, giọng mềm mại.

“Em thấy mưa không lớn cũng ngại làm phiền anh. Linh Linh đâu rồi ạ? Em có đến trễ không? Trên đường bị kẹt xe mất một lúc.”

Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng bước vào trong. Nước mưa vẫn nhỏ giọt trên vạt váy.

Thẩm An Hành khẽ lắc đầu.

“Em quên rồi à? Hôm nay Linh Linh đến nhà bạn học. Con bé không có ở nhà.”

Bước chân Tô Phùng Yên chợt khựng lại nơi thảm cửa.

Ánh mắt cô sững sờ trong một thoáng rồi cúi đầu ngượng ngùng.

“Em, em xin lỗi. Em quên mất rồi!”

Giọng nhỏ như muỗi, mang theo chút thất vọng lặng lẽ.

Thẩm An Hành nhìn cô một lúc rồi nhẹ giọng.

“Không sao. Em vào nhà ngồi đi một chút. Để anh lấy khăn cho em.”

Anh quay người vào trong, lấy khăn tắm sạch.

Phía sau, Tô Phùng Yên hắt hơi một cái, người run lên nhè nhẹ.

Thẩm An Hành quay lại, ánh mắt mang theo chút do dự. Sau đó, anh khẽ nói.

“Em có muốn tắm nước nóng không? Cho ấm người. Nhưng nhà anh không có đồ nữ. Nếu em không ngại, có thể mượn tạm áo tắm của Linh Linh. Chờ quần áo em khô rồi hãy về.”

Tô Phùng Yên cắn nhẹ môi, im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.

Nửa tiếng sau, cô bước ra từ phòng tắm.

Trên người chỉ quấn một chiếc áo choàng trắng muốt. Làn da vì hơi nước mà hồng lên. Vài lọn tóc rũ xuống cổ, ánh mắt ngại ngùng, môi mím lại như thể đang giấu đi nỗi bất an.

Giống như một đóa sen mới nở, thanh thuần mà lặng lẽ khiến người ta rung động.

Cô nhanh chóng cho đồ ướt vào máy sấy rồi rụt rè ngồi xuống ghế sofa.

Dáng vẻ nhu thuận, im lặng như một chú mèo nhỏ vừa đi lạc, đang lặng lẽ chờ ai đó dang tay ôm lấy.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc