Ta Này Đoá Thịnh Thế Bạch Liên Hoa

Chương 2

Trước Sau

break

Tô Phùng Yên khẽ gật đầu, phối hợp cùng cha cô để diễn cho trọn vở kịch “cha con thâm tình” mà cả hai đã quen thuộc đến mức không cần luyện tập.

Rời khỏi hoa viên, Tô Kiến Tu quay về thư phòng. Còn cô thì đi về phòng mình. Nhưng vừa rẽ qua hành lang, phía đầu bên kia, Tô Quân Khiết cũng đang bước tới, có vẻ định đi tìm Tô Kiến Tu.

Vừa nhìn thấy em gái, Tô Quân Khiết lập tức dừng lại. Vẻ mặt cô ta vẫn lạnh nhạt như thường lệ: “Chủ nhật này em đi ăn với nhà họ Triệu, chị không đi ăn chung được đâu. Chị có công việc rồi.”

Tô Phùng Yên không trả lời. Nhưng đúng lúc đó, Tạ Lam từ phòng khách bước ra, giả vờ tình cờ hỏi: “Chủ nhật là sinh nhật của Chủ tịch Nhiếp phải không? Dì nhớ nhà họ Nhiếp có mở tiệc sinh nhật cũng lớn lắm, con đi đến đó đúng không? Đi gặp cha mẹ người ta rồi thì chắc cũng sắp đính hôn ha. Thẩm An Hành như vậy thì đúng là chỉ có Quân Khiết nhà chúng ta mới xứng với cậu ấy mà thôi.”

Lời nói tuy không mang nhiều thiện ý, nhưng lần này lại đúng ý Tô Quân Khiết.

“Không đến mức đó đâu dì à, vẫn còn sớm mà.”

Cô ta trả lời nhẹ tênh, đôi môi khẽ cong lên một chút. Khí chất quanh người cũng bớt đi vài phần sắc lạnh, trở nên mềm mại hơn đôi phần.

Nhà họ Nhiếp là một trong những gia tộc quyền thế bậc nhất ở Tân Giang này. Thẩm An Hành lại là đứa con trai độc nhất, vừa trẻ tuổi, vừa có sự nghiệp riêng, lại còn là gương mặt lý tưởng trong mắt của biết bao thiên kim con nhà giàu.

Một người sắp cưới “chồng nhà người ta” mà ai ai cũng mơ ước. Một người lại bị gả cho một công tử ăn chơi đến mức mất kiểm soát. Đặt bên cạnh nhau, đúng là không tránh khỏi cảm giác xót xa.

Nhưng Tô Phùng Yên vẫn cười, nụ cười tươi tắn như thể thật lòng chúc phúc cho chị gái của mình: “Vậy thì em phải chúc mừng chị rồi. Có thể gả cho Thẩm đại ca, đúng thật là khiến cho người khác phải ngưỡng mộ mà.”

Nụ cười ấy quá chân thành. Nhưng khi rơi vào mắt Tô Quân Khiết thì lại như hóa thành sự châm chọc rõ ràng.

Vì người đề xuất để Tô Phùng Yên gả vào nhà họ Triệu chính là cô ta.

Lúc công ty gặp khủng hoảng tài chính, Tô Kiến Tu thật ra chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ liên hôn. Là Tô Quân Khiết lên tiếng, nói rằng nhà họ Triệu có khả năng giúp trong việc kêu gọi vốn, có mối quan hệ với ngân hàng và nhà đầu tư. Bà Triệu thì lại đang tìm con dâu, nếu ưng ý với Tô Phùng Yên thì đúng là quá tiện.

Chuyện đâu vào đấy, chưa được bao lâu, Tô Phùng Yên lại sắp đính hôn với Triệu Tử Tuấn. Còn Tô Quân Khiết thì yên ổn tiếp cận Thẩm An Hành theo sự sắp xếp âm thầm của gia đình.

Tô Phùng Yên sao có thể thật sự chúc mừng?

Không đời nào.

Tô Quân Khiết không đáp lại, chỉ nhìn cô một cái bằng ánh mắt lạnh băng, rồi quay người bỏ đi.

Tô Phùng Yên vẫn đứng đó. Nụ cười trên môi càng lúc càng rực rỡ, đến mức khiến người ta chói mắt.

Mãi đến khi quay vào phòng, nụ cười kia mới tan đi, để lộ vẻ lạnh nhạt và khinh miệt.

Cô ngồi xuống bàn, nhìn lướt qua cuốn lịch. Sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc nhỏ đã được cô chuẩn bị từ trước, bỏ vào túi xách.

Cô vốn định chờ thêm một cơ hội tốt hơn.

Nhưng xem ra, cô không thể đợi được nữa rồi.

Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho một tương lai rực rỡ. Ai cũng có con đường riêng, đều đi đúng hướng mà bản thân đã đặt ra.

Vậy mà chỉ có cô, lại là kẻ bị mang ra làm quân cờ, là vật hi sinh.

Nhưng họ không biết cô chưa từng là người cam chịu, chấp nhận số mệnh.

Cô mà đã không chủ động giẫm lên người khác, thì cũng không ai được phép sống sung sướng trên xương máu của cô.

Xin lỗi. Cô không có “tinh thần cống hiến” như vậy.

Sáng hôm sau, Tô Kiến Tu ra khỏi nhà từ sớm.

Tô Quân Khiết hôm nay không có việc. Hai chị em cùng ngồi ăn sáng. Cả buổi không ai lên tiếng.

Mãi đến gần cuối bữa sáng, Tô Quân Khiết mới mở lời.

“Hôm nay em vẫn sẽ đến dạy vẽ cho Linh Linh đúng không?”

Tô Phùng Yên gật đầu nhẹ nhàng.

“Vâng. Hôm nay là thứ bảy.”

Sắc mặt Tô Quân Khiết thoáng cái trầm xuống.

“Mỗi lần em đến đó dạy học cho con bé, Thẩm An Hành đều có ở nhà à?”

Lâm Linh Linh là học trò của Tô Phùng Yên. Đồng thời, cô bé cũng là cháu gái của Thẩm An Hành và hiện đang sống cùng anh ấy.

Tô Quân Khiết thì đang trong quá trình được mai mối với Thẩm An Hành. Còn Tô Phùng Yên thì tuần nào cũng tới nhà người ta, làm giáo viên riêng cho cháu gái người ta.

Trước đây, Tô Phùng Yên từng giải thích rằng mình rất ít gặp Thẩm An Hành, phần lớn thời gian đều tập trung giảng dạy cho Linh Linh.

Nhưng hôm nay, cô chỉ mỉm cười, giọng nhẹ như có như không.

“Phần lớn thời gian thì anh ấy đều có ở nhà. Sao vậy chị? Chị không yên tâm à?”

Câu hỏi chẳng khác gì một cú húc vào lòng người ngồi đối diện.

Tô Quân Khiết nhìn cô, lạnh giọng.

“Không yên tâm cái gì chứ? Hai người bọn em thì còn có thể có chuyện gì được cơ chứ?”

Giọng điệu tuy hờ hững, nhưng từng chữ lại chất đầy sự khinh miệt.

Đúng vậy. Dù sao Tô Phùng Yên cũng chỉ là con riêng, không nằm trong phạm vi mà nhà họ Nhiếp muốn làm thông gia.

Tô Phùng Yên vẫn cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió lướt.

“Không phải không yên tâm thì tốt rồi. Em còn lo chị hiểu lầm nữa cơ.”

Tô Quân Khiết không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt đã sớm lạnh tới mức không cần che giấu.

Buổi chiều, khi Tô Phùng Yên chuẩn bị ra ngoài, rốt cuộc Tô Quân Khiết cũng không thể nhịn nổi.

Vừa thấy em gái thay giày ở cửa, cả người cô ta như bị gai đâm trong lòng.

Lúc đầu cũng không rõ là vì sao, nhưng càng nhìn cô ta lại càng cảm thấy chướng mắt.

Hôm nay, Tô Phùng Yên quá đẹp.

Dù chỉ là con riêng, nhưng vẻ ngoài lại thanh tú đến mức khiến không ít thiên kim tiểu thư cũng phải ghen tị.

Trang điểm nhẹ, tóc dài xõa xuống, váy trắng tinh khôi, giày bệt giản dị. Không hề cố tình, nhưng lại mang theo khí chất trong trẻo, dịu dàng, giống hệt một mối tình đầu bước ra từ tiểu thuyết.

Tô Quân Khiết không tìm được lý do để chỉ trích, chỉ có thể cứng giọng.

“Tiểu Yên, em chỉ là đi dạy vẽ thôi mà.”

Tô Phùng Yên ngẩng lên, ánh mắt ngơ ngác.

“Dạ? Sao vậy chị?”

Tô Quân Khiết muốn nói em gái ăn mặc quá nổi bật, nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là chẳng có gì gọi là quá đà.

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể nói một câu khô khốc.

“Đi dạy về sớm một chút.”

Tô Phùng Yên ngoan ngoãn gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng.

“Vâng. Vậy em đi trước đây.”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc