Sau bữa cơm chiều, Tô Kiến Tu đột ngột gọi Tô Phùng Yên cùng ông ra ngoài đi dạo một vòng.
Trong lòng cô khẽ khựng lại, nhưng cũng chỉ là một thoáng, cô đã mỉm cười ngoan ngoãn, như thể chẳng chút nghi ngờ.
“Vâng, thưa ba.”
Trên bàn ăn, người chị cùng cha khác mẹ và người mẹ kế vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, nhưng trong đáy mắt lại không giấu nổi chút biến hóa mờ nhạt.
Hiển nhiên, bọn họ đều biết rõ lý do của cuộc trò chuyện tối nay.
Thật ra, Tô Phùng Yên cũng biết.
Chỉ là cô vẫn âm thầm giữ lại một tia hy vọng mong manh, rằng có thể ba cô sẽ đổi ý, rằng cuối cùng, mọi chuyện vẫn chưa phải đã được an bài.
Dù sao ông vẫn là ba ruột cô, là người đã nuôi dưỡng và tỏ ra thương yêu cô suốt bao nhiêu năm qua.
Nhưng khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa kia, cô chợt nhận ra rằng tất cả những hy vọng ấy, suy cho cùng, chỉ là một giấc mộng ngây thơ, một thứ ảo giác mà cô không nên có.
Tô gia ở thành phố này không thuộc hàng đỉnh lưu, nhưng vẫn là một trong những gia tộc có địa vị nhất định. Trong khu biệt thự mang phong cách cổ điển, cha con họ sóng bước trong khu vườn yên tĩnh. Cảnh tượng thoạt nhìn như một bức tranh gia đình ấm áp, chan chứa tiếng cười của máu mủ ruột thịt.
Thế nhưng.
“Chủ nhật này, nhà họ Triệu mời chúng ta đi ăn tối. Ăn xong là định chuyện của hai đứa luôn. Không tổ chức lễ đính hôn, tổ chức luôn lễ cưới.”
Khi họ đi đến giữa khu vườn, Tô Kiến Tu dừng bước, buông một câu như thể chỉ đang bàn một việc nhỏ nhặt trong công việc.
Tô Phùng Yên đã sớm đoán được kết cục, nhưng khi sự thật được nói ra bằng chính miệng ông, lòng cô vẫn chùng xuống một khoảng trống rỗng đến nghẹt thở.
Cô khẽ cắn môi, vẻ mặt vẫn ngoan ngoãn, dịu dàng, nhưng nơi đáy mắt đã dấy lên một tầng cảm xúc bị kìm nén đến cực độ.
“Ba, gần đây con có nghe vài tin đồn. Người ta nói Triệu Tử Tuấn thường đưa người mẫu ra biển, mở tiệc trên du thuyền.”
“Đó chỉ là tin đồn vớ vẩn thôi, con đừng nghe mấy chuyện linh tinh đấy.”
Tô Kiến Tu lập tức cắt ngang, giọng nói mang theo một chút gấp gáp rõ rệt.
Không khí trong phút chốc bỗng trở nên ngột ngạt.
Ông hắng giọng, như thể đang miễn cưỡng trấn an cô.
“Đàn ông còn trẻ, có một chút bồng bột cũng là chuyện thường tình thôi mà. Sau này khi lấy vợ rồi nhất định sẽ khác. Chỉ cần con cư xử tốt, mẹ nó sẽ thương con.”
Tô Phùng Yên ngẩng đầu, cố gắng nhìn sâu vào mắt ông, cố gắng tìm kiếm chút chân thành hay do dự. Nhưng ông lại tránh đi, ánh mắt nghiêng sang hướng khác.
Cô hiểu, đó không phải sự ngập ngừng, mà là trốn tránh. Bởi quyết định trong lòng ông đã hoàn toàn được định sẵn.
Ông muốn cô gả cho Triệu Tử Tuấn.
Muốn cô dùng cuộc hôn nhân ấy để cứu lấy Tô gia.
Từ lâu cô đã biết, hôn nhân của mình sẽ không vì tình yêu. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc liên hôn. Nhưng cô không ngờ, người đó lại là Triệu Tử Tuấn.
Cái tên nổi danh khắp giới thượng lưu bởi đời tư rối ren, ăn chơi trác táng. Hai mươi hai tuổi đã bị dư luận lên án vì những trò thác loạn. Hai mươi lăm tuổi vướng scandal tình ái với tiểu minh tinh, đến năm hai mươi bảy thì đưa cả chục hotgirl lên du thuyền tổ chức tiệc tùng suốt bảy ngày bảy đêm.
Không ai không biết.
“Con đừng có lo lắng quá. Mẹ của Tử Tuấn rất yêu quý con. Bà ấy sẽ không để cho con phải chịu thiệt thòi đâu.”
Tô Kiến Tu nói tiếp, giọng ông càng lúc càng mất kiên nhẫn trước sự im lặng kéo dài của cô.
Tô Phùng Yên biết, cô không thể phản đối mối hôn sự này.
Không phải vì cô không có quyền, mà vì cô biết, cho dù cô có phản đối cũng vô ích.
Cô khẽ gật đầu, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Vâng.”
Nghe vậy, Tô Kiến Tu như trút được gánh nặng. Cả người ông dường như cũng được thả lỏng, thậm chí còn có một chút nhẹ nhõm không che giấu được:
“À, dạo này con có thể đi xem vài căn chung cư hoặc biệt thự nhỏ. Con chọn cái nào mà con thích thì nói ba, ba mua cho con. Triển lãm tranh cũng nên chuẩn bị dần đi, tranh con vẽ cũng khá. Giờ trào lưu nghệ thuật đang nổi, tổ chức một buổi triển lãm cho ra trò cũng không tệ. Còn phần cổ phần của công ty, ba sẽ chuyển trước cho con mười phần trăm, coi như của hồi môn. Sau này về nhà chồng, cũng sẽ không ai dám coi thường con cả.”
Ông nói một mạch, giọng mỗi lúc một cao, như thể lần đầu thật sự cảm thấy mình là một người cha có trách nhiệm, đang bù đắp cho con gái.
Nhưng suốt lúc đó, Tô Phùng Yên chỉ im lặng.
Ánh mắt cô bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Tô Kiến Tu dần dần cũng nhận ra điều đó. Sự hào hứng trong ông dần phai đi, thay vào đó là một nỗi xấu hổ và mỏi mệt.
Ông hơi nghiêng người về phía cổng vườn, như thể chỉ mong sớm kết thúc cuộc trò chuyện.
Ngay lúc ấy, Tô Phùng Yên ngẩng đầu.
“Ba.”
Cô gọi khẽ, giọng trầm nhưng rất rõ ràng:
“Con biết ba rất khó khăn. Cũng biết, chính ba là người đã cho con một cuộc sống mà nhiều người mơ ước. Con không giống chị cả, không đủ năng lực điều hành công ty. Nếu kết hôn với Triệu Tử Tuấn là điều duy nhất con có thể làm để báo đáp ba, thì con đồng ý. Dù anh ta có chút hoang đường, nhưng rốt cuộc cũng không phải người xấu. Huống hồ, ba mẹ anh ấy còn ở đó, chắc sẽ không để anh ấy quá phóng túng. Vả lại, con còn có ba, còn có Tô gia, con sẽ không để bản thân mình bị bắt nạt.”
Cô cười khẽ, một nụ cười dịu dàng đến đau lòng.
Tô Kiến Tu lặng người nhìn cô. Đôi mắt ông bỗng ánh lên chút xao động. Ông giơ tay, nắm lấy vai cô, giọng nghèn nghẹn:
“Tiểu Yên, con luôn là đứa con hiểu chuyện nhất của ba. Con yên tâm, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, con nhất định phải nói với ba. Ba sẽ đứng ra vì con.”