Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Tuy cô đã sớm biết rằng Thẩm An Hành khá là dễ dụ, nhưng mà cô không ngờ so với tưởng tượng của cô, anh lại còn dễ dụ hơn thật. Đúng là tính cách của một thẳng nam chính hiệu, đơn thuần đến mức đáng nể.
Sáng ngày hôm sau, Tô Phùng Yên chủ động gọi điện cho Thẩm An Hành, hỏi anh đã nói chuyện với người nhà anh chưa.
Bề ngoài là cô quan tâm, sợ anh bị trách mắng, phải chịu đựng áp lực một mình. Nhưng mag thật ra là cô muốn thăm dò tình hình xem thử, chuyện này đã tiến triển tới đâu rồi.
Thẩm An Hành không hề tỏ vẻ gì là khó xử, chỉ nói rằng: mẹ anh bảo cô chủ nhật tới dự tiệc sinh nhật của bà ở nhà họ Nhiếp.
Tô Phùng Yên đã hiểu, thử thách thật sự sắp được bắt đầu rồi.
Mẹ của Thẩm An Hành – Nhiếp Anh Hồng – là chủ tịch của tập đoàn Hoa Phi, người nắm trong tay cả một đế chế kinh doanh, từ trước đến nay, bà ta vốn chẳng phải là loại người dễ đối phó.
Dĩ nhiên, Nhiếp Anh Hồng tất nhiên là không thể nào có thể hài lòng với một cô con dâu như cô. Mà điều cô cần làm là gì, đấy chính là đi ngược lại mong muốn của Nhiếp Anh Hồng, trở thành con dâu của nhà họ Nhiếp cho bằng được.
Tô Phùng Yên chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thua. Dù sao thì Thẩm An Hành cũng chắc chắn sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay cô. Còn Nhiếp Anh Hồng, bà ta cũng chẳng thể kiểm soát hoàn toàn con trai mình.
Ban đầu, Tô Quân Khiết giận dỗi nói chủ nhật không đi nhà họ Nhiếp nữa.
Nhưng sau hai ngày bình tĩnh lại, cô ta vẫn quyết định đến đấy.
Hơn nữa là đến đấy một cách vô cùng danh chính ngôn thuận, cực kỳ khí thế.
Cô ta đặc biệt mời một stylist nổi tiếng về nhà, trang điểm kỹ lưỡng, rực rỡ nổi bật, còn mang theo món quà sinh nhật mà cô ta đã tỉ mỉ chuẩn bị từ hai tháng trước, cư xử như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra mà bước vào nhà họ Nhiếp.
Tô Phùng Yên thì không như vậy.
Cô là đứa con ngoài giá thú, được nhà họ Tô cho miếng cơm ăn đã là tốt lắm rồi, cô sao có thể xuất hiện lộng lẫy như thế được.
Nhưng cô cũng chẳng cần bắt chước kiểu cách xa hoa của Tô Quân Khiết.
Cô giỏi nhất là kiểu trang điểm “trông như không”. Lần này cũng vậy, cô hóa trang rất tỉ mỉ để nhìn như không hề hóa trang, nhưng lại tinh tế đến mức khó có thể nhận ra.
Tóc vẫn là kiểu suôn dài màu đen quen thuộc, chỉ là cài thêm mấy chiếc kẹp đơn giản, và trang nhã.
Đôi bông tai ngọc trai bình thường, váy dài màu nhã nhặn không có nhãn hiệu nổi bật, túi xách cũng đơn giản, đôi giày không hề phô trương. Nhưng tổng thể lại toát lên một vẻ đẹp dịu dàng, thuần khiết, ngoan ngoãn, hoàn toàn không có một chút xíu cảm giác công kích.
Cô cố ý xuất phát muộn hơn Tô Quân Khiết.
Trước khi đến nhà họ Nhiếp, cô đã gửi tin nhắn cho Thẩm An Hành, nói mình đang rất lo lắng, lo đến mức không thể ngồi yên, chẳng dám đối mặt với mẹ của anh.
Ngay lập tức, Thẩm An Hành nhắn lại bảo sẽ ra đón cô ở cổng.
Thế nên lúc cô vừa bước xuống xe, cô đã nhìn thấy anh đứng yên lặng trước cổng biệt thự.
Điều khiến cô hơi bất ngờ là hôm nay anh mặc trang phục có hơi hướng chỉnh tề nhưng mà vẫn nhàn nhã – sơ mi xanh nhạt, quần trắng ngà, phối hợp với gương mặt mang nét cổ điển và điềm đạm, trông vừa điển trai, vừa thanh lịch, lại vừa trầm tĩnh, dịu dàng.
Chẳng trách Tô Quân Khiết say mê anh đến chết đi sống lại. Chưa nói tới gia thế hay năng lực, chỉ riêng với cái gương mặt này thì anh cũng đủ làm cho người ta mê mẩn.
Tô Phùng Yên nở nụ cười e thẹn mà rạng rỡ với Thẩm An Hành, bước nhanh chân về phía anh.
“Thẩm đại ca.” Cô vừa nhìn thấy anh liền để lộ vẻ mặt ngượng ngùng đầy ngưỡng mộ, sau đó lại như muốn bật khóc: “Dì Nhiếp có giận lắm không ạ? Em không có chuẩn bị gì trước, cũng không mang được quà sinh nhật đến...”
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Thẩm An Hành dịu dàng an ủi, rồi anh mới dắt cô vào bên trong.
Nhà họ Nhiếp là cổ đông chính của tập đoàn Hoa Phi. Còn ông ngoại của Thẩm An Hành là Nhiếp Phương Minh cũng chính là người đã sáng lập lên tập đoàn này.
Nhiếp Phương Minh chỉ có một người con gái là Nhiếp Anh Hồng. Khoảng ba mươi năm trước, ông ấy gặp tai nạn giao thông, bị thương nặng ở chân, nên đã giao công ty công nghệ Hoa Phi ở thời điểm ấy cho con gái.
Thẩm An Hành là con trai lớn trong cuộc hôn nhân đầu tiên của Nhiếp Anh Hồng.
Sở dĩ được gọi là cuộc hôn nhân đầu tiên, là bởi vì sau này Nhiếp Anh Hồng còn tái hôn.
Khi Thẩm An Hành mười lăm tuổi, bố mẹ anh ly hôn. Không lâu sau, mẹ anh bước vào cuộc hôn nhân thứ hai.
Gần như cùng lúc đó, anh ra nước ngoài du học, chuyên ngành công nghệ máy tính, và anh cũng dần trở thành chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này.
Tốt nghiệp xong, anh làm quản lý kỹ thuật cấp cao cho một công ty phần mềm nổi tiếng tại Mỹ. Mãi cho đến một năm trước, mới bị Nhiếp Anh Hồng gọi về nước, đảm nhiệm chức vụ giám đốc kỹ thuật tại Hoa Phi cũng đồng thời kiêm luôn vị trí phó tổng giám đốc.
Nhờ vào khả năng sáng tạo sản phẩm vượt trội, Thẩm An Hành đã nhanh chóng tạo được chỗ đứng ở Hoa Phi, được nhiều người công nhận, và anh đã trở thành nhân tài mới nổi của thành phố Tân Giang.
Tiệc sinh nhật lần này của Nhiếp Anh Hồng được tổ chức tại biệt thự riêng của bà.
Căn biệt thự theo phong cách hiện đại nổi bật trên mặt hồ, toàn bộ được sơn màu trắng, thiết kế tối giản nhưng vẫn toát lên khí chất sang trọng và thanh lịch.
Tuy rằng cô không quen thuộc lắm với nhà họ Nhiếp, nhưng Tô Phùng Yên đã sớm tìm hiểu kỹ càng từng thành viên trong gia đình nhà họ Thẩm. Cô cứ nghĩ hôm nay sẽ gặp mặt đầy đủ, nhưng khi vào đến phòng khách mới phát hiện số người đến đây cũng không nhiều.
Chỉ có ông ngoại của Thẩm An Hành – Nhiếp Phương Minh, bà ngoại của anh – cũng là vợ của Nhiếp Phương Minh, rồi đến Nhiếp Anh Hồng, cha dượng Lục Hải Vân, Thẩm An Hành, cô cháu gái nhỏ tên Lâm Duẫn, và cuối cùng là Tô Quân Khiết – người đã đến trước cô một bước.