Thân thể Diệp thị vốn đã yếu, hơi thở mà bà gắng gượng giữ nãy giờ cũng tản đi mất, giờ phút này toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, cả người ngồi bệt xuống tuyết, không buồn nhúc nhích, giọng nói cũng yếu ớt lạ thường: “Mẹ không sao, nghỉ một lát là ổn thôi.”
Trong lòng Dương Hề lo lắng không yên. Sức khỏe mẹ chồng không tốt, trong trí nhớ của nàng, bà còn chưa kịp về tới quê tổ đã qua đời rồi. Nàng sợ lần này bà cũng không gắng gượng nổi.
Hiện tại tuyết rơi rất lớn, xung quanh không ít người lén lút nhìn trộm, đáng tiếc không ai dám bước tới hay đưa tay ra giúp. Phía xa có quan binh giám sát, con đường trắng xóa dường như chỉ còn lại mấy người Chu gia khiến bọn họ càng thêm thê lương, cô độc và bất lực.
Diệp thị ngược lại còn lo cho con dâu, con dâu đang mang thai, “Hề nhi, con vẫn ổn chứ?”
Dương Hề cảm thấy mình vẫn ổn, chỉ là cánh tay có hơi nhức mỏi: “Mẹ, con và đứa bé đều không sao.”
Diệp thị xác nhận con dâu không nói dối, trong lòng âm thầm cầu khấn trượng phu phù hộ, rồi lại đau buồn vì có lẽ bản thân không kịp nhìn thấy cháu trai hoặc cháu gái chào đời. Càng nghĩ càng thấy u sầu, tinh thần lại càng thêm suy sụp.
Chu Ngọc sợ đến hốt hoảng: “Mẹ, người mà cha không yên lòng nhất là người đấy, người không thể khiến cha lo lắng thêm được!”
Diệp thị vừa nghĩ tới trượng phu là muốn khóc. Hai năm qua ông ấy sống rất khổ, Hoàng đế đa nghi, gian thần lộng quyền, quan tốt đi đâu cũng gặp trắc trở. Cuối cùng, chung quy ông ấy vẫn thể không tránh thoát, “Ta hiểu, ta sẽ không để cha con phải bận lòng.”
Lúc này, Vương đại nhân đang ngồi trong xe ngựa, nhìn cảnh trước mắt một lúc rồi tặc lưỡi thở dài. Chu gia thật sự quá thảm, trên người không có lấy một đồng lại thêm một thân tang phục, già trẻ lớn bé chỉ biết ôm quan tài mà chịu rét. Trong lòng ông ta thầm bội phục Từ đại nhân đã đề xuất với Hoàng thượng chuyện xét nhà ngay trong ngày để tang, thật sự quá cao tay. Một đòn đánh úp khiến Chu gia trở tay không kịp, đến cả cơ hội giấu bạc cũng không có.
Vương đại nhân không chịu nổi cảnh nghèo khổ túng quẫn, nhưng lại có thể kể lại bộ dạng thảm hại của Chu gia cho đại nhân nghe!
Ông ta hoàn toàn không biết rằng vì quá tự phụ, không cho người soát người nên Chu gia đã lén giấu được không ít ngân lượng.
Tuyết lớn vẫn rơi không ngừng. Chu Ngọc rất lo lắng cho mẹ và thê nhi, bọn họ nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chu Ngọc đứng dậy: “Ta phải đi một lát.”
Ban đầu, chàng định căn dặn tiểu đệ vài câu, sau đó nhìn sang thê tử. Thê tử có kỳ ngộ giống chàng, thậm chí còn khiến chàng yên tâm hơn. “Nàng hãy chăm sóc mẹ với con.”
Dương Hề gật đầu: “Vâng.”
Lúc nãy, Dương Hề cũng đã nghĩ rất nhiều. Khi chưa chuyển thế, nàng và trượng phu vốn là người xưa, tư tưởng gia tộc đã ăn sâu vào máu thịt. Cha chồng bảo về quê tổ thì họ liền ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng lần này, ông trời đã ban cho họ một cơ hội đặc biệt, họ đã trải qua nền giáo dục hiện đại, đã phá vỡ những ràng buộc trong tư tưởng đó, đó mới là tài sản quý giá nhất, là chỗ dựa lớn nhất của họ.”
Dương Hề trước tiên an ủi Chu tiểu đệ và Chu tiểu muội. Hai đứa trẻ này từ nhỏ đã được cưng chiều, chưa từng chịu khổ, mấy ngày nay thực sự là cú sốc quá lớn đối với chúng.
Chu tiểu muội khẽ nép sát vào người tẩu tử. Giây phút này, tẩu tử còn mang lại cảm giác an toàn hơn cả mẹ ruột.
Dương Hề ôm chặt lấy Tử Hằng. Nếu có áo choàng thì tốt biết mấy, có thể che được gió tuyết. Tên nhóc trong lòng này đã lạnh đến phát run rồi.
Nàng cũng bắt đầu cảm thấy lạnh. Phu nhân quan lại ra ngoài vào mùa đông thường mặc áo choàng dày, chính vì thế mà những chiếc áo bông dày nhất cũng không quá dày.
Không ai trong số họ lên tiếng, chỉ cố gắng dựa sát vào nhau để giữ ấm và tiết kiệm sức lực.
Thời gian trôi qua từng chút một, đầu óc Dương Hề không hề ngơi nghỉ. Lúc mới quay lại, nàng chỉ nghĩ đến việc vượt qua cửa ải xét nhà, hiện giờ đã có chút thời gian để nghĩ cho tương lai. Đúng như chế độ khởi đầu mức địa ngục mà cư dân mạng hay nói. Hiện tại, vùng Tây Bắc vì thiên tai và dịch chuột mà mười nhà thì chín nhà bỏ hoang. Nàng nghĩ chẳng lẽ mỗi lần vương triều diệt vong đều đi kèm với thiên tai và bệnh dịch?
Đột nhiên: “Mẹ ơi, cha đi cũng lâu rồi, liệu cha có gặp phải nguy hiểm gì không ạ?”
Tử Hằng vốn không định mở miệng, nhưng cậu bé sợ, sợ cha cũng xảy ra chuyện.
Vẻ mặt Dương Hề căng thẳng, nàng cũng sợ. Vương đại nhân nhằm vào Chu Ngọc, Chu Ngọc lại vẫn bình an vô sự không bị thương, Vương đại nhân chắc chắn sẽ không cam tâm. Nàng sốt ruột chờ đợi, trong lòng không ngừng cầu nguyện, cầu mong tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì bất trắc!