Không biết đã bao lâu trôi qua, đến mức Vương đại nhân mất hết kiên nhẫn mà bỏ đi, lúc này Chu Ngọc mới xuất hiện trong tầm mắt của Dương Hề. Chu Ngọc trông gầy gò tiều tụy, áo bông dày trên người không còn, ngay cả đôi ủng dưới chân cũng đã đổi thành đôi giày vải chắp vá.
Chàng mang về một chiếc xe bò cũ nát, trên xe có một mái che bằng rơm tạm bợ để chắn gió tuyết.
Dương Hề nhìn thoáng là biết Chu Ngọc đã đem áo bông và giày đi cầm cố.
Bởi vì bọn họ bị người giám sát, không thể động đến số bạc giấu trên người dù chỉ một văn. Tất cả số tiền sử dụng đều phải có nguồn gốc rõ ràng.
Càng không thể để lộ bất cứ dấu hiệu chuẩn bị trước nào, phải diễn cho thật giống cảnh khốn cùng bất ngờ, khiến kẻ địch buông lỏng cảnh giác.
Tử Hằng khóc, “Cha, người có lạnh không?”
Vì để tiện cầm đồ nên lúc ấy Chu Ngọc mặc hai lớp áo bông mỏng, giờ vẫn còn một chiếc trên người, tuy lạnh nhưng vẫn chịu được, “Cha không sao.”
Vừa nói, Chu Ngọc vừa lấy dây thừng và vài tấm ván gỗ từ trong mái rơm che xe ra.
Dương Hề bước tới xem thì phát hiện mấy tấm ván có điểm bất thường, bên trên có đóng những chiếc đinh sắt dài, nàng hỏi: “Chàng định kéo quan tài sao?”
Vừa nói vừa sờ thử y phục Chu Ngọc, xác nhận vẫn còn một chiếc áo bông mỏng mới yên tâm.
Chu Ngọc khẽ đáp: “Ừ, trận tuyết này đã giúp chúng ta rất nhiều.”
Đó cũng là lý do vì sao chàng quay về muộn,, chỉ riêng việc tìm đinh đã tốn rất nhiều thời gian.
Dương Hề nhìn tuyết càng lúc càng lớn, đây là cơ hội: “Giờ vẫn còn sớm, hôm nay chúng ta rời thành.”
Tướng công hôm nay không bị thương, nhưng Từ đại nhân chắc chắn sẽ không chịu để yên, chỉ sợ ông ta đã nảy sinh ý định nhổ cỏ tận gốc ngay tại kinh thành. Vì an toàn, bọn họ không thể ở lại nơi này nữa.
Chu Ngọc gật đầu, “Ừ, hôm nay nhất định phải rời thành.”
Dương Hề cũng nhanh trí: “Ra khỏi thành, chúng ta trà trộn vào đám dân chạy nạn.”
Rời khỏi thành không có nghĩa là an toàn, ngược lại, Chu gia sẽ càng nguy hiểm hơn. Quả thực là tiến thoái lưỡng nan, trước có sói, sau có hổ.
Chu Ngọc thấy quan binh phía xa đang theo dõi họ, liền tăng tốc buộc dây, “Ừ.”
Bàn bạc xong, Chu Ngọc gọi tiểu đệ đến giúp buộc dây, xác nhận quan tài không bị trượt khỏi ván gỗ. Chàng đẩy thử, lớp tuyết mới rơi vẫn cần dùng sức mới đẩy nổi, nhưng có xe bò đi trước đè tuyết xuống cũng đỡ tốn sức hơn đôi chút.
Dương Hề rất sợ Tử Hằng nhiễm lạnh, liền đặt con vào mái che rơm trên xe. Bên trong có một chiếc chăn rách nhưng sạch sẽ, cuối cùng trên mặt nàng mới có chút nét cười.
Dương Hề lại đỡ mẹ chồng: “Mẹ, người và Tử Hằng cùng ngồi trên xe đi.”
Diệp thị lắc đầu, không nỡ để nhi tử vất vả, “Ta đi bộ được.”
Chu Ngọc bước tới, “Mẹ, người lên xe đè cho xe nặng thêm một chút, tuyết được nén chặt thì dễ đẩy quan tài hơn.”
Diệp thị nghe vậy nói ngay: “Cho Dương Hề ngồi đi, con bé còn đang mang thai.”
Thân thể Dương Hề khỏe hơn mẹ chồng, “Mẹ, con với đứa nhỏ vẫn ổn, người đừng lo.”
Chu Ngọc không nói nhiều, đỡ mẹ lên xe, cơ thể mẹ chàng quá yếu.
Chu tiểu đệ và Chu tiểu muội ở phía sau đẩy quan tài, Chu Ngọc kéo xe bò phía trước. Xe được buộc với quan tài bằng dây thừng phía sau, xe kéo quan tài nên hai người đẩy cũng đỡ vất vả hơn nhiều.
Dương Hề mang thai, Chu Ngọc xót thê tử, lo sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng để Dương Hề đi bộ theo bên xe.
Quan binh có phần ngỡ ngàng, thì ra còn có thể làm vậy? Đám lính theo dõi bọn họ nhìn nhau, đúng là người thi đỗ tiến sĩ, đầu óc khác hẳn.
Dương Hề không cần quay đầu cũng biết có người bám theo, nàng thấp giọng nói: “Chúng ta phải cắt đuôi người theo dõi, tìm khách điếm làm bộ nghỉ ngơi lại.”
Chu Ngọc cũng có cùng suy nghĩ, “Bạc ta đem cầm còn dư lại năm mươi văn.”
Dương Hề lo lắng, “Chàng cứ mặc áo mỏng thế sao?”
Chu Ngọc hạ giọng thấp hơn, “Ta có sắp xếp.”
Dương Hề hỏi: “Chàng sắp xếp từ khi nào?”
Tối qua Chu gia đã bị giám sát, đến nàng còn không dám có hành động gì, huống chi là Chu Ngọc — trưởng tử của Chu gia!
Chu Ngọc đáp: “Ta sắp xếp vào ban ngày hôm qua.”
Chàng về sớm hơn nương tử, lúc ngồi xe ngựa tới cửa cung đón cha, chàng đã quay về. Khi đó vẫn chưa có ai theo dõi chàng.
Tiếc là thời gian không đủ, lại sắp đến cổng cung, ngoài tờ ngân phiếu đã lo liệu, số bạc chàng có thể dùng chưa tới mười lượng, nếu không thì đã sắp xếp được nhiều việc hơn rồi.