Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 7: Khiêng Quan Tài

Trước Sau

break

Chu Ngọc nhìn chằm chằm vào Vương đại nhân, trong lòng lại đang nghĩ đến việc mau chóng rời khỏi kinh thành. Chàng càng bình tĩnh, Từ gia lại càng lo lắng. Nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc sẽ là tai họa, mà chàng chính là cái gốc ngoan cường đó.

Vương đại nhân cười khẽ: “Vậy thì tiếc quá.”

Dương Hề cái có cái không khẽ vỗ lưng nhi tử, bọn họ thật sự còn có thể quay về nguyên quán sao?

Vương đại nhân sau khi kiểm kê xong tài sản, giọng nói lại khôi phục vẻ khinh thường và lạnh lùng: “Phủ đệ đã bị niêm phong, các ngươi còn không mau rời đi?”

Chu Ngọc loạng choạng đứng dậy, máu trên trán đã khô lại, gương mặt tái nhợt đến lạ thường, cả người vô cùng chật vật. Giọng nói đầy van nài: “Xin đại nhân gia hạn cho một ngày, ta…”

Còn chưa dứt lời, vẻ mặt chàng đã vô cùng khó xử, thể hiện rõ trên người chỉ có tang phục, các vật quý giá như ngọc bội đều đã bị tịch thu. Quan tài của phụ thân cần được an trí cẩn thận, ngay cả chút bạc để thuê người cũng không còn.

Lúc này, tâm trạng Vương đại nhân lại rất tốt, lạnh lùng quát: “Không được, thánh chỉ khó trái.”

Dương Hề phối hợp mà rơi nước mắt: “Xin đại nhân thư thả thêm một canh giờ thôi, không, nửa canh giờ cũng được…”

Diệp thị dẫn theo tiểu nhi tử cùng tiểu nữ nhi, khóc lóc cầu xin.

Chu gia càng chật vật, Vương đại nhân càng vui vẻ. Ai bảo Chu Hoài trước đây lo chuyện bao đồng làm chi. Nghĩ đến đây, Vương đại nhân liếc nhìn Chu tiểu thư, đáng tiếc, sao lại không tống nàng ta vào quân hộ nhỉ?

Vương đại nhân không muốn bị lạnh ở đây, tuyết bây giờ đã rơi rất dày, trong lòng lại mong tuyết rơi càng dày càng tốt.

Chu Ngọc cùng Dương Hề cảm thấy diễn đến mức độ này là đủ, hai người cùng nhau bước tới bên quan tài. Chu Ngọc mím môi: “Ta…”

Dương Hề đưa tay ra chặn miệng tướng công: “Ta không sao, ta làm được.”

Nàng tự biết bản thân, đứa nhỏ trong bụng nàng vẫn luôn rất ngoan, nàng sẽ không làm tổn thương đến con.

Chu tiểu đệ và Chu tiểu muội cũng chạy đến, Chu tiểu đệ nói: “Ca, bọn đệ sẽ khiêng cùng huynh.”

Diệp thị nghẹn ngào nói: “Mẹ còn sức, Hề nhi, con chăm sóc Tử Hằng đi.”

Chu Ngọc trong trí nhớ không biết bị tịch biên gia sản, chàng chuẩn bị cho cha một cỗ quan tài tốt nhất, điều này cũng đồng nghĩa với việc quan tài vô cùng nặng.

Ở đời này, chàng đổi thành loại quan tài mỏng nhất, dù vậy thì trọng lượng vẫn không nhẹ. Bây giờ không còn gia nhân giúp đỡ, họ chỉ có thể dựa vào bản thân.

Chu Ngọc cảm thấy may mắn vì phụ thân không quên cội nguồn, mỗi mùa vụ đều dẫn huynh đệ họ đi làm nông. Nhờ vậy, chàng và đệ đệ mới có chút sức lực.

Dương Hề tiếp lời: “Mẹ, con cũng giúp, con không sao đâu.”

Rồi nàng quay sang dặn nhi tử: “Lát nữa nhớ nắm chặt áo mẹ, đừng buông tay.”

Tử Hằng cũng muốn khiêng quan tài cho ông nội, nhưng cậu bé còn quá nhỏ. Những chuyện đã trải qua trong hai ngày qua khiến cậu bé nhanh chóng trưởng thành, cậu bé hiểu rằng bây giờ thứ cậu có thể làm chỉ là ngoan ngoãn nghe lời.

Dưới ánh mắt quan sát của Vương đại nhân, người Chu gia dốc hết sức khiêng quan tài từng bước một ra ngoài. Vương đại nhân nheo mắt, ông ta đâu có mù, cỗ quan tài này mỏng, chắc chắn có người đã tính toán trước. Nếu là Chu Hoài thì thôi, nhưng nếu là Chu Ngọc thì người này tuyệt đối không thể rời khỏi kinh thành.

Quan tài rất nặng, cả nam lẫn nữ trong Chu gia đều ra sức, đi từng bước gian nan, chỉ dựa vào ý chí mà chống đỡ. Cũng may Chu phủ không lớn.

Vừa bước ra khỏi cửa Chu phủ, Dương Hề không nhịn được mà quay đầu nhìn tấm biển Chu phủ đã bị đập nát.

Chu Ngọc hít sâu một hơi: “Đi thôi.”

Vị trí của Chu phủ vốn đã không tốt, Chu gia đi được đến ngày hôm nay đều nhờ Chu Hoài toan tính kỹ lưỡng, cũng từng kết không ít thiện duyên. Nhưng đáng tiếc, tai họa giáng xuống lại không một ai giúp đỡ, ai nấy đều lo giữ thân, mạnh ai nấy sống.

Dương Hề và Chu Ngọc đã trải qua một lần nên không bất ngờ chút nào. Chu tiểu đệ thì không chịu nổi: “Những người từng nhận ân huệ của phụ thân đâu hết rồi?”

Chu tiểu đệ căm hận, tại sao không ai giúp đỡ Chu gia? Tại sao không ai cứu lấy phụ thân?

Chu Ngọc lạnh giọng: “Bớt phí sức đi.”

Kể từ khi phụ thân chết, thế giới quan của Chu tiểu đệ đã hoàn toàn sụp đổ. Thiên địa quân sư cái chó má, quân muốn thần chết, thần không thể không chết chó má?

Đột nhiên, Diệp thị loạng choạng, những người khiêng quan tài vốn đã không vững, giờ cũng lảo đảo theo. Họ mới chỉ rời khỏi phủ được mấy bước.

Chu Ngọc vội ra hiệu đặt quan tài xuống, nhanh chóng bước đến bên mẹ: “Mẹ, người thấy không khỏe ở đâu?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc