Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 6: Nhẫn nhịn

Trước Sau

break

Chu phủ bị tịch biên, quan binh chẳng khác nào thổ phỉ, nhanh chóng kê biên tài sản tất cả các viện, ngay cả chính viện của Chu phủ cũng bị bao vây.

Linh đường không thể ngăn cản bước chân quan binh, ngoại trừ chưa lật đổ quan tài thì toàn bộ linh đường đều bị đập phá tan hoang. Tro giấy tiền đã đốt bay lên mù mịt, màu xám tro nổi bật giữa nền vải trắng tang thương.

Chu Ngọc nhắm mắt thật chặt, cho dù là lần thứ hai trải qua chuyện này, chàng vẫn muốn xông lên, nhưng nếu muốn thay đổi tất cả thì chàng không được động, nhất định phải nhẫn nhịn.

Dương Hề mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt không để rơi xuống. Nàng không thể khóc, phải mở to mắt mà ghi nhớ tất cả cảnh tượng trước mắt, tay ôm chặt lấy nhi tử, đứa bé nhỏ xíu đã khóc đến thở không ra hơi.

Tử Hằng trong lòng đã sinh ra oán hận, tổ phụ trong mắt cậu bé giống như ông trời vậy, mà những người này lại làm nhục tổ phụ như vậy.

Chu Ngọc đột nhiên dập đầu trước quan tài, từng cái, từng cái một không ngừng vang lên. Đám quan binh đang định động vào quan tài cũng ngẩn ra, sân viện như thể bị nhấn nút tạm dừng, chỉ còn lại tiếng dập đầu “bịch bịch” vang vọng khắp không gian.

Dương Hề cố nén nước mắt, nhắm mắt lại, lần nữa trải qua tất cả như vạn tiễn xuyên tim. Phu quân nàng mang theo ký ức mà chuyển thế, phải chịu đựng biết bao giày vò đau đớn, nàng thương tướng công!

Đám quan binh liếc nhìn nhau, thấy vết máu in trên gạch xanh thì cuối cùng cũng không dám làm càn thêm. Bọn họ biết Chu Thị lang là quan tốt, chính vì thế mới có kết cục như ngày hôm nay. Có quá nhiều người Chu Thị lang, Từ đại nhân chỉ là một trong số đó. Cái thế đạo này, người làm quan tốt thì lại sống chẳng được bao lâu.

Dương Hề đỡ tướng công dậy, Chu Ngọc không quan tâm đến vết thương rỉ máu trên trán, chàng chỉ biết mình đã giữ lại được chút tôn nghiêm cuối cùng cho phụ thân.

Thời gian chậm rãi trôi, Chu Ngọc lặng lẽ quan sát tất cả. Rõ ràng trong lòng đã nhỏ máu nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, để không bị đánh gãy chân thêm lần nữa.

Toàn bộ tài sản của Chu gia đều bị lục soát, quan binh kiểm tra, đối chiếu với sổ sách. Ngay cả chiếc vòng bạch ngọc trên tay tiểu muội cũng bị giật xuống. Những gì có thể mang đi đều bị kiểm kê rồi đưa đi.

Người phụ trách việc tịch biên hôm nay là thân tín của Từ Sâm. Thân tín là gì? Là người hiểu rõ chủ tử muốn gì, biết phân ưu vì chủ tử. Vị Vương đại nhân này gom hết tranh thư quý giá của Chu gia lại, chuẩn bị mang về dâng cho Từ gia.

Sau khi xác nhận không còn tài sản gì có thể phát hiện, kiểm kê không thiếu thứ gì, Vương đại nhân đứng dậy, ho khan một tiếng: “Từ đại nhân niệm tình đồng khoa, không nỡ để Chu gia rơi vào cảnh khốn cùng, hôm nay có một biện pháp có thể giúp đỡ Chu gia.”

Đáp lại là một mảnh trầm lặng.

Vương đại nhân cũng không lấy làm tức giận, tự mình nói tiếp: “Nhi tử độc nhất của Giang Thiên Tuế thích cái đẹp. Chu tiểu thư sắp đến tuổi cập kê, sao không nương thân làm thiếp cho Giang công tử?”

Dương Hề bỗng trợn tròn mắt. Đời trước không hề có chuyện này. Nàng biết nhi tử độc nhất của Giang Thiên Tuế này. Giang Thiên Tuế nhận con cháu trong tộc làm con thừa tự, được Hoàng thượng vô cùng tín nhiệm, quyền thế nghiêng trời. Tên nhi tử độc nhất kia lại càng ngang ngược, những năm qua đã cướp đoạt không biết bao nhiêu nữ tử? Nghe đồn trong phủ Giang gia có một hồ nước chuyên để nuôi cá sấu, hơn nữa còn dùng thịt người làm thức ăn cho chúng.

Tim Chu Ngọc khẽ thắt lại. Lẽ nào vì biểu hiện quá mức của chàng hôm qua nên mới xảy ra chuyện hôm nay?

Vương đại nhân cười ha hả: “Chuyện tốt không biết bao nhiêu người cầu còn không được đấy.”

Chu tiểu muội tức giận đến run rẩy. Nàng ấy không muốn! Nàng ấy thà chết theo cha chứ tuyệt đối không muốn vào cái nơi ăn thịt người ấy!

Chu Ngọc cúi đầu nói: “Chúng ta còn phải đưa phụ thân về quê thủ hiếu ba năm, tiểu muội e là không có phúc phận này.”

Vương đại nhân chăm chú nhìn Chu Ngọc. Hôm nay không chọc tức được Chu Ngọc, những thủ đoạn tính kế ông ta chuẩn bị cho Chu Ngọc cũng không thực hiện được.

Giờ lấy nữ nhi Chu gia ra làm bè, vậy mà Chu Ngọc vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Vương đại nhân nheo mắt lại, tên này đúng là giỏi ản nhẫn, mà cũng chính vì biết nhẫn nên ông ta tuyệt đối không thể để tên này rời đi.

Dương Hề không đợi được câu trả lời của Vương đại nhân thì đã nhận ra, Giang công từ này căn bản không để ý đến tiểu muội, mục tiêu của Vương đại nhân từ đầu đến cuối vẫn là tướng công nàng. Đời trước, tướng công bị chọc giận ngăn cản quan binh mới bị đánh gãy chân. Lần này chàng nhịn được, Vương đại nhân mới đổi sang lấy tiểu muội làm cớ.

Vương đại nhân vốn cũng không muốn để Chu tiểu thử có dính dáng đến Giang công tử. Dù Giang công tử ngông cuồng tàn bạo thì ông ta vẫn biết rõ lúc còn hứng thú, hắn ta đối với nữ nhân đó tốt tới mức nào. Nhỡ đâu Chu gia xoay chuyển được vận mệnh, trở mình trở lại thì sao?

Vương đại nhân thầm tiếc nuối. Chu Hoài chết rồi, đời sau của Chu gia có thể thoát khỏi kiếp quân hộ. Phải biết rằng, Từ đại nhân đã chuẩn bị cả nơi an trí rồi.

Thấy Chu Ngọc không phản ứng, Vương đại nhân nhíu chặt mày. Chu Hoài khi còn nhậm chức làm được không ít chuyện tốt, danh vọng trong dân cũng khá cao. Hoàng thượng dù có giận đến đâu thì cũng chỉ dám hạ lệnh tịch biên!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc