Dương Hề mặc thêm áo bông dày cho nhi tử, đứa nhỏ rất nghe lời, nàng còn giấu một hạt đậu vàng tinh xảo trên người nhi tử.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của nhi tử, Dương Hề xoa đầu cậu bé: “Đây là bạc giữ mạng.”
Tử Hằng có nhiều điều không hiểu, không hiểu vì sao phải giấu bạc, nhưng cậu bé rất nghe lời, sẽ giấu bạc thật kỹ.
Đợi Dương Hề dắt nhi tử quay lại chính viện, linh đường đã bố trí xong. Đệ đệ mười sáu tuổi và muội muội mười bốn tuổi đang quỳ khóc trước quan tài.
Những kẻ đang nhìn chằm chằm Chu phủ đã nhận được tin Chu Hoài qua đời.
Dương Hề thấy đệ đệ với muội muội đã mặc đủ dày, nàng và hai hài tử nhìn nhau, hiểu rằng bọn họ cũng đã giấu bạc.
Mẹ chồng Diệp thị cúi đầu khóc nức nở, tiếng khóc không lớn nhưng từng tiếng đều ai oán đến não lòng. Cha mẹ chồng cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng sâu đậm.
Cha chồng xuất thân từ nông hộ, con đường khoa cử thuận buồm xuôi gió. Năm đó có tiểu thư nhà quan coi trọng cha chồng nhưng ông không phải hạng người phụ nghĩa bạc tình, bỏ rơi vợ con. Nhân phẩm của cha chồng càng khiến Từ đại nhân thêm bỉ ổi ti tiện, con người sợ nhất là so sánh. Từ Sâm hận cha chồng thấu xương, một khi ông ta đắc thế cũng là lúc tai họa đổ xuống nhà họ Chu.
Về sau lại càng quyết tâm diệt tận gốc Chu gia!
Dương Hề cảm thấy thời tiết càng lúc càng lạnh. Nàng nhớ ngày mai sẽ có trận tuyết đầu mùa, chẳng biết là ngụ ý cha chồng nàng có oan khuất, hay là đang cố ý bỏ đá xuống giếng Chu gia.
Kiếp trước, cả nhà bọn họ không một xu dính túi, mặc cũng chẳng đủ ấm, từng bước đều gian nan. Trưởng tử của nàng mắc phong hàn, là người đầu tiên ra đi.
Dương Hề không thấy tướng công đâu. Lúc này, Chu gia không thể có bất kỳ hành động nào, nàng sợ thay đổi quá nhiều khiến Chu gia không cách nào thuận lợi rời khỏi kinh thành.
Vân Nhã sắp xếp xong mọi việc, trở về khẽ nói: “Đại nương tử, điểm tâm người bảo phòng bếp làm đã xong rồi.”
Dương Hề liếc nhìn mẹ chồng đang chìm trong đau thương, chậm rãi đứng dậy. Nàng vẫn còn việc cần sắp xếp: “Gọi Lý quản gia đến.”
Nói rồi bước về gian phòng bên cạnh chính viện. Từ khi nàng gả vào Chu gia, mẹ chồng đã giao lại quyền quản gia cho nàng. Mẹ chồng sức khỏe yếu, năm đó vì nuôi cha chồng đi khoa cử mà chịu không ít cực khổ, sau lại bị băng huyết khi sinh tiểu muội, cơ thể hoàn toàn bị tổn thương, không còn sức quản gia.
Lý quản gia tới rất nhanh, trong tay Dương Hề là chiếc hộp đựng khế ước bán thân.
Lý quản gia dè dặt lên tiếng: “Đại nương tử, người có gì dặn dò?”
Dương Hề cảm thán: “Ông cũng đã ở nhà họ Chu nhiều năm, những năm qua may mà có ông lo liệu trong phủ.”
Lý quản gia nghẹn ngào: “Nếu không có lão gia, tiểu nhân cũng không sống được đến hôm nay.”
Trong lòng Dương Hề thấy có chút khó chịu, cũng chính vì người hầu trong nhà đều rất tốt nên nàng mới canh cánh không yên. Kiếp trước, người hầu của Chu gia bị đem bán lại, những nha hoàn có ngoại hình khá đều không có kết cục tốt. Nén lại sự xót xa trong lòng, nàng lấy khế ước bán thân ra: “Đây là khế ước bán thân của cả nhà ông, nhất định phải giữ kỹ.”
Lý quản gia trừng lớn mắt: “Không! Tiểu nhân không đi.”
Sao ông ấy có thể vong ân bội nghĩa mà rời đi chứ? Ông ấy muốn sống chết cùng Chu gia.
Dương Hề nghe vậy liền thấy nhẹ lòng. Cho chồng thật sự có con mắt nhìn người, “Ta cũng chỉ là chuẩn bị thêm một tay.”
Cuối cùng, Dương Hề thuyết phục được lão quản gia, sau đó đưa thêm mấy tờ khế ước bán thân cho Vân Nhã, bảo nàng ấy chuyển cho những nha hoàn khác. Nàng thật sự không còn sức gặp từng người hầu nữa.
Vân Nhã không muốn rời đi, Dương Hề biết Vân Nhã trung thành, nhưng tiếc là nàng không thể giữ nàng ấy lại. Đành phải phó thác nàng ấy cho lão quản gia. Trong thời buổi loạn lạc, nữ tử một thân một mình là họa, không phải phúc. Được một nhà quản gia bảo vệ nàng cũng yên tâm.
Thời gian từng chút trôi qua, khi nàng quay lại linh đường, Chu Ngọc cũng đã trở về, đang quỳ thẳng lưng đốt giấy tiền.
Tiếng khóc ở Chu phủ kéo dài suốt đêm. Đến lúc trời vừa hửng sáng, Dương Hề cũng Chu Ngọc dẫn đầu đi ăn sáng. Dù không có khẩu vị, nhưng mẹ chồng cũng hiểu tình thế, cố uống hết một bát cháo.
Sau bữa sáng, Dương Hề giấu mấy miếng điểm tâm vào túi trong tay áo. Càng gần đến lúc ấy, nàng lại càng bình tĩnh.
Khi tiếng hô hoán kinh sợ của nhóm hạ nhân vang lên, Dương Hề cùng Chu Ngọc lập tức mở bừng mắt. Bọn họ biết, chuyện tịch biên nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra.