Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 4: Ký ức

Trước Sau

break

Chu Hoài năm nay mới chỉ 42 tuổi nhưng đã chết trong một âm mưu, cái chết của ông đồng nghĩa với việc Chu gia sẽ đi tới hồi kết.

Đám hạ nhân trong nhà biết tin lão gia đã qua đời, trong tiếng khóc của bọn họ đều mang theo nỗi sợ hãi và lo lắng.

Chu Ngọc tự tay thay áo liệm cho cha, sau khi thu xếp mọi việc ổn thỏa, chàng và thể tử mới trở lại viện của bọn họ để thay đồ tang.

Phu thê hai người tay trong tay, không ai lên tiếng, bọn họ cần một khoảng lặng để bình tâm lại.

Về đến phòng, Chu Ngọc mới lên tiếng, giọng chàng khàn đặc: “Thật kỳ lạ, chúng ta có cùng kỳ ngộ, đều là từ thời hiện đại trở lại.”

Trong lòng Dương Hề run lên: “Đúng vậy, có vẻ như trời xanh đang thương xót chúng ta.”

Chu Ngọc muốn xác nhận lại: “Sau khi ta chết liền mang ký ức chuyển thế tới hiện đại, còn nàng thì sao?”

Dương Hề mở to mắt, chuyển thế mang theo ký ức không phải là chuyện tốt, Chu Ngọc sẽ cố chấp với thù hận, trong lòng phải chịu đựng những đau đớn tột cùng.

Sau khi bình tĩnh lại, Dương Hề nhẹ nhàng hỏi: “Ta không mang theo ký ức chuyển thể, tới khi về lại thời cổ đại mới khôi phục toàn bộ ký ức. Còn chàng, lúc ở hiện đại chàng có tìm ta không?”

Chu Ngọc mắt đỏ: “Tìm chứ, chỉ cần còn khả năng, ta vẫn luôn tìm nàng, chưa từng ngơi nghỉ.”

Dương Hề hiểu ra, người này đã tìm thấy nàng, nên mới vội vã đuổi theo nàng trong chuyến du lịch, cuối cùng đã tìm được nàng. Còn về việc bọn họ vừa gặp nhau đã đồng thời quay trở về, cũng không biết ở hiện đại, bọn họ đã chết hay còn đang hôn mê?

Chu Ngọc biết đây không phải lúc để nói nhiều, mặc dù chàng vẫn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lúc này chàng thực sự cảm thấy may mắn vì thê tử chuyển thế không mang theo ký ức, một mình chàng chịu đựng đau khổ này là đủ rồi.

Giờ thê tử đã khôi phục ký ức, dù vẫn đau đớn, nhưng họ có thể thay đổi tương lai chưa xảy ra, họ vẫn còn có nhau.

Chu Ngọc hít một hơi thật sâu: “Ngày mai chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc bị tịch biên tài sản.”

“Ta biết.”

Dù có tránh được việc bị tịch biên tài sản thì bọn họ cũng không thể mang theo bạc rời khỏi kinh thành.

Chu Ngọc tiếp tục: “Chúng ta giấu chút bạc có thể mang theo.”

Trong trí nhớ, tất cả mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột, chàng bị trước bỏ công danh, cha cho rằng Chu gia sau khi trở về nguyên quán sẽ được bình an, nhưng không ngờ lại bị tịch biên tài sản ngay ngày để tang. Tên Hoàng đế ngu dốt kia không để lại một chút thể diện nào cho cha chàng.

Hôn quân phát huy ba chữ không biết xấu hổ đến cùng cực, ngay cả hồi môn của thê tử cũng bị tịch thu.

Bọn họ mặc tang phục, trên người chỉ có vài món bội sức, vậy mà cũng bị quan sai cướp sạch. Khi bị đuổi ra khỏi cửa, trên người không còn lấy một món đồ đáng giá.

Chu Ngọc nhớ tới đứa con còn chưa bị sinh non của mình, nghĩ tới đây, chàng vội vàng tiến đến gần thê tử, sau đó cẩn thận đưa tay ra, rồi nhanh chóng thu lại.

Giọng Chu Ngọc khàn khàn: “Con có khỏe không?”

Dương Hề vuốt ve bụng mình, ngữ khí vô cùng kiên định: “Đứa bé rất khỏe, sẽ chào đời bình an.”

Chu Ngọc hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi tìm bạc có thể mang theo, Dương Hề liền liệt kê từng khoản bạc nàng cất giấu cho chàng biết. Chu Ngọc nhíu mày: “Việc giấu bạc để ta lo, nàng vẫn còn mang thai.”

Dương Hề lắc đầu: “Ta với con đều ổn, chàng đừng lo, giờ mang càng nhiều càng tốt.”

Thứ Chu Ngọc có thể mang theo không nhiều lắm, cuối cùng chỉ mang được một ít bạc và ngọc bội, còn giấu thêm vài viên mực tốt.

Dương Hề muốn đi thăm trưởng tử, nói: “Ta đi thăm Tử Hằng, à đúng rồi, chàng nhớ bảo tiểu đệ với tiểu muội mặc nhiều một chút.”

Chu Ngọc dừng lại một chút, rồi nói: “Được.”

Dương Hề đến viện của nhi tử, Tử Hằng đã thay y phục xong. Trưởng tử của nàng đã năm tuổi. Năm đó, nàng vừa cập kê liền gả cho chàng, tới giờ đã đã gả vào Chu gia được bảy năm. Nàng đã 22 tuổi, Chu Ngọc hơn nàng hai tuổi, năm nay 24.

Kỳ thi mùa xuân này, tướng công nàng đỗ tiến sĩ nhị giáp, đây là chuyện vui lớn của Chu gia, nhưng giờ cha chồng qua đời, tướng công nàng cũng mất luôn danh tiến sĩ.

Tử Hằng là trưởng tôn của Chu gia, từ khi sinh ra đã được định sẵn là phải gánh trách nhiệm trên người, dù còn nhỏ tuổi nhưng lại rất chín chắn. Thấy mẹ đứng ngoài cửa mãi không vào, cậu bé bèn hắng giọng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

Dương Hề vội vã bước đến trước mặt nhi tử, ngồi quỳ xuống ôm lấy con, gọi từng tiếng: “Tử Hằng, Tử Hằng.”

Tử Hằng cảm nhận được sự bất an của mẫu thân, cậu bé đưa tay ra vụng về an ủi mẫu thân: “Mẹ đừng lo, trong nhà còn có cha với con.”

Dương Hề cố gắng kiềm chế cảm xúc, trong mắt toàn là vẻ dịu dàng: “Mẹ cũng sẽ bảo vệ con và cha.”

Tử Hằng mở to mắt, sau đó đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Mẹ, sao gia gia lại bỏ chúng ta mà đi?”

Cậu bé không hiểu, vì ngày hôm qua rõ ràng gia gia còn nói sẽ đưa cậu bé ra ngoài thành, vậy mà sao hôm nay gia gia lại không còn nữa rồi, gia gia chết thảm quá, đang sống sờ sờ mà lại bị đánh chết.

Dương Hề kiềm chế nước mắt, nói: “Vì gia gia muốn bảo vệ chúng ta.”

Vậy nên ông không thể không chết!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc