Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 3: Quân hộ

Trước Sau

break

Dương Hề nhắm mắt hai lại, một lần nữa mở mắt ra, nỗi đau nơi đáy mắt đã bị nén xuống.

Cha chồng nàng nuôi lớn nàng như con ruột, trên người cha chồng, nàng có thể trông thấy hình bóng của phụ thân. Bao năm chung sống, cha chồng sớm đã như phụ thân ruột thịt của nàng.

Vân Nhã sợ hãi vô cùng, lo lắng đại nương tử xảy ra chuyện gì: “Nương tử.”

Giọng Dương Hề đầy bi thương: “Chúng ta qua đó.”

Dương Hề còn chưa tới chính viện thì bên trong viện đã vang lên từng tiếng khóc lóc. Vừa bước vào chính viện, cẩn thận cảm nhận từng giọng một, đều là những người nàng quan tâm nhất.

Trong tiếng khóc của mẹ chồng mang theo tiếng than ai oán, tiểu thúc tử cùng tiểu cô tử thì nức nở, trong lòng tràn đầy lo sợ. Tiếng khóc lớn nhất là của trưởng tử nàng, tên Chu Tử Hằng. Trong phòng, người duy nhất không khác là phu quân của nàng, Chu Ngọc.

Gia nhân trong chính viện thì lặng lẽ nghẹn ngào, Dương Hề không bận tâm có bao nhiêu là thật lòng, nàng chỉ vội vàng sải bước vào phòng.

Trong phòng ngủ, cha chồng Chu Hoài mặc áo dính đầy máu nằm trên giường, mùi tanh nồng của máu xộc vào mũi, giống hệt như trong ký ức. Triều đình quy định quan lại tự sát là trọng tội, đúng như trong trí nhớ, cha chồng nàng lại lần nữa cố tình chọc giận hoàng thượng, chỉ để được chết.

Nước mắt Dương Hề lăn dài trên má, nàng trách sao mình không trở về sớm hơn một chút? Ông trời vì sao không tốt với nàng thêm một chút? Dù là cho nàng về sớm hơn một ngày thôi cũng được!

Nàng không muốn lại một lần nữa chứng kiến cha chồng qua đời, quỳ sụp xuống, giọng đầy đau xót: “Cha!”

Chu Hoài đã là nỏ mạnh hết đà, thấy con dâu trưởng được mình coi thành con gái mà nuôi từ nhỏ, cố nhịn đau an ủi nàng: “Đừng sợ, cha không sao.”

Nước mắt làm tầm mắt Dương Hề mờ đi, cha chồng lại lừa nàng y như trong ký ức: “Cha.”

Ngữ khí nàng tràn đầy vẻ không cam lòng, nàng không cam lòng, chỉ cần quay về sớm hơn một ngày cũng được mà!

Trái tim Chu Ngọc run lên, chàng quá hiểu thê tử mình, bọn họ cùng nhau lớn lên, chàng biết thê tử mình có cùng cơ duyên như chàng.

Chu Ngọc nắm lấy tay nàng, hiểu rõ nỗi không cam lòng trong lòng nàng. Mà chàng, há lại cam tâm sao?

“Ta vẫn luôn ở đây.”

Tim Dương Hề đập dồn dập, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt tướng công, trong mắt chàng cũng chứa đầy vẻ không cam lòng, thứ ánh mắt chỉ những kẻ từng trải mới có. Nước mắt nàng rơi càng dữ dội hơn.

Họ lớn lên bên nhau, như thể nửa kia của nhau. Nàng hiểu ý của tướng công, bọn họ được ông trời ưu ái, cùng có kỳ ngộ như nhau, nàng không phải là người duy nhất trọng sinh.

Chu Ngọc siết tay nàng, quay đầu nhìn cha, trái tim chàng đau đớn như bị lăng trì, giọng run rẩy: “Cha, nhi tử không cứu được người.”

Ánh mắt Chu Hoài sáng lên: “Con đã làm rất tốt rồi, cha không thể trốn được.”

Ông lăn lộn trên triều bao nhiêu năm qua, quá rõ có bao nhiêu kẻ muốn lấy mạng ông, tên kẻ thù không đợi trời chung kia chỉ là chờ đúng cơ hội mà thôi. Trước đây ông cảm thấy nhi tử mới bước vào quan trường còn quá non nớt, nhưng hôm nay nhi tử biểu hiện thực sự rất tốt, dù có chết ông cũng yên lòng.

Dương Hề nghe hiểu, Chu Ngọc chắc chắn đã làm gì đó, nhưng vẫn không thể cứu được tính mạng cha.

Cuối cùng Chu Ngọc khóc rống thành tiếng: “Nhi tử vô dụng, nhi tử hận!”

Hận người tốt không sống lâu, hận tiểu nhân đắc thế, hận hôn quân lộng quyền, hận sao không về sớm một ngày. Từng chữ thấm đẫm máu, ngập tràn oán hận.

Dương Hề cũng bật khóc theo, nỗi không cam này quá dằn vặt người ta.

Chu Hoài nhìn nhi tử bằng ánh mắt nặng trĩu, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài: “Mọi người ra ngoài đi, để ta nói mấy lời với Ngọc nhi.”

Dương Hề vẫn quỳ đó không nhúc nhích, đời trước nàng ngoan ngoãn rời đi, kiếp này nàng muốn ở lại.

Chu Ngọc cũng không buông tay nàng. Chu Hoài thấy vậy, bèn ra hiệu bảo thê tử mang theo tiểu nhi tử cùng khuê nữ ra ngoài.

Phòng ngủ yên tĩnh lại, Chu Hoài mới lên tiếng: “Sau khi về lại quê tổ, Ngọc nhi con nhất định không được lỗ mãng báo thù.”

Dương Hề nghe mà lòng nặng trĩu, cha bị tiểu nhân mưu hại, kẻ thù lòng dạ ác độc muốn ép Chu gia thành quân hộ.

Thời điểm vương triều thành lập, triều đình vì đảm bảo binh lực nên vô cùng hà khắc với quân hộ. Một khi bị liệt vào quân hộ, rất nhiều quyền hạn sẽ bị tước bỏ.

Ban đầu chế độ quân hộ được thiết lập có cả lợi lẫn hại, song qua các lần thay đổi hoàng quyền, hệ thống quân hộ không được hoàn thiện. Theo thời gian, dưới bóng tối quyền lực hoàng quyền, bao nhiêu chuyện dơ bẩn bị che giấu, quan viên quản lý quân hộ dần dà bắt đầu ức hiếp quân hộ. Tất nhiên, có một số châu quận quân hộ vẫn rất may mắn, nhưng theo triều đình ngày một mục nát, quan viên quản lý quân hộ cấu kết với nha phủ địa phương càng lúc càng to gan, hà hiếp lấn át cả công bằng.

Dương Hề nhớ có vài vụ án lớn về quân hộ, nhưng cấm lệnh ban ra hết lần này đến lần khác vẫn chẳng thể dẹp yên. Trong tầng lớp quân hộ, người có thể vươn lên gần như vô cùng hiếm hoi, từ đó địa vị của quân hộ ngày càng thấp kém, cuộc sống của các gia đình quân hộ cũng hết sức thê thảm. Nam tử đến tuổi là phải tòng quân, cha chết con lên thay, không chỉ khó lấy vợ mà còn không được phép thay đổi hộ tịch, trừ phi có thánh chỉ của Hoàng thượng hoặc đích thân Thượng thư Bộ Binh phê chuẩn.

Bách tính bình thường sao mà gặp được Thượng thư Bộ Binh, chứ đừng nói chi đến Hoàng thượng. Nếu không nỗ lực chém giết một đường thì đời đời cũng chỉ là kiếp quân hộ mà thôi.

Dĩ nhiên, quân hộ tuy thê thảm nhưng không đồng nghĩa binh lực yếu kém. Dù triều đình có ngu muội đến đâu thì quân đội dưới trướng vẫn phải biết đánh trận.

Dương Hề càng khó chịu hơn, tất cả những điều này đều là do cha chồng nhắc tới.

Một khi Chu gia bị liệt vào quân hộ, đày đến địa phương, dẫu cho triều đình có sụp đổ thì Chu gia vẫn sẽ bị quản thúc. Thiên hạ loạn lạc, quần hùng tranh bá, quân hộ chính là nguồn binh lực. May mắn gặp được minh chủ thì còn đỡ, nếu xui xẻo thì có thể tưởng tượng ra được tương lai sau này sẽ thê thảm tới mức nào.

Mà nếu Chu gia bị liệt vào quân hộ thì liệu kẻ thù sẽ sắp xếp cho Chu gia tới nơi nào đó yên bình tốt đẹp ư? Đương nhiên là không rồi, kẻ đó chỉ hận không thể hành hạ chết hết tất cả người trong Chu gia mà thôi!

Dương Hề siết chặt tay, cha chồng dùng tính mạng của mình đánh đổi, giúp Chu gia thoát khỏi âm mưu bị đưa vào quân hộ. Thế nhưng, kẻ thù vẫn không chịu buông tha. Trong trí nhớ của nàng, nàng và tướng công cùng nhau táng thân trong biển lửa.

Chu Hoài giao phó hậu sự xong, thấy con dâu trưởng như người mất hồn, trong giọng nói đầy vẻ lo lắng: “Ngọc nhi, chăm sóc tốt thê tử của con.”

Dương Hề nghe được lời cha chồng mới giật mình bừng tỉnh, giọng khàn đặc: “Cha, chúng con sẽ sống thật tốt, Chu gia chúng ta cũng sẽ bình an vô sự.”

Chu Ngọc nghẹn ngào tiếp lời: “Cha, tiếc nuối trong lòng người, nhi tử sẽ thay người hoàn thành.”

Chu Hoài nở nụ cười: “Tốt, tốt.”

Rồi từ từ khép mắt lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc