Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại

Chương 2: Giấu bạc

Trước Sau

break

Trong chiếc hộp có hơn một ngàn lượng bạc, trong đó năm trăm lượng là số bạc áp đáy hòm trong đồ cưới của nàng. Dương Hề nhớ lại đồ cưới của mình, thật ra cũng chẳng nhiều nhặn gì, tính luôn số bạc áp đáy hòm cũng chỉ được khoảng hai ngàn lượng.

Nàng và tướng công là thanh mai trúc mã, bản thân cũng xuất thân từ nhà quan. Phụ thân nàng từng là Chủ sự bộ Lễ. Đồ cưới của nàng ít không phải vì nàng không được yêu thương, mà là vì phụ thân qua đời sớm.

Thêm vào đó, cha mẹ nàng không giỏi quản lý tài sản, tiêu tán không ít gia sản. Có thể giữ được hai ngàn lượng làm đồ cưới đã không dễ dàng gì rồi.

Cái chết của cha là đả kích rất lớn đối với Dương gia. May mắn cha chồng nàng là người chính trực, Chu gia cũng có khí tiết, không làm chuyện hủy hôn sau khi đính ước.

Huống hồ, nàng và tướng công lại là thanh mai trúc mã, hai người thấu hiểu nhau, tướng công cũng thể hiện rõ lập trường, nhờ vậy không chỉ giữ được mối hôn sự này, mà Chu gia còn che chở cho Dương gia.

Dương Hề nghĩ đến cha mẹ, phụ thân nàng là người cứng rắn, ghét ác như thù, vì vậy mà đắc tội với không ít người.

Giờ nghĩ lại nguyên nhân cái chết của ông, Dương Hề mím chặt môi, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng, kẻ thù năm đó, đến giờ vẫn sống nhởn nhơ khỏe mạnh ngoài kia.

Mẫu thân nàng là người yếu đuối, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Sau khi gửi gắm nàng cho Chu gia, bà liền theo đệ đệ nàng trở về quê tổ.

Dương Hề nhớ lại nguyên nhân ngất xỉu, không chỉ vì lo lắng cho cha chồng và tướng công, mà còn vì mấy hôm trước mới nhận được tin, quê tổ bị loạn dân tấn công, mẹ với đệ đệ không rõ sống chết.

Nàng nhớ rõ, kiếp trước khi táng thiên trong biển lửa, nàng vẫn chưa nhận được tin tức gì từ mẹ và đệ đệ.

Dương Hề cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng. Trước mắt điều quan trọng nhất là tìm cách giấu chút bạc, còn về chuyện của mẹ và đệ đệ, nàng chỉ có thể từ từ dò hỏi sau.

Dương Hề chọn ra những thỏi vàng và bạc nhỏ trong hộp, đếm qua một lượt, vàng không đến một lượng thì có năm miếng, còn bạc một lượng thì có mười hai miếng.

Còn những thỏi bạc năm lượng, mười lượng thì vừa to vừa nặng, mang theo trên người rất dễ bị phát hiện.

Tại sao không dùng ngân phiếu? Bởi vì các châu thiên tai nhân họa liên miên, nhiều tiền trang không còn khả năng đổi bạc nữa.

Đến khi triều đình sụp đổ, thế lực đứng sau các tiền trang lại càng trở mặt trắng trợn, ngân phiếu gần như biến thành giấy vụn.

Hiện giờ triều đình đã bắt đầu mục nát, các châu phủ gần như đã thoát khỏi sự kiểm soát. Chỉ cần có bạc, rất nhiều việc tưởng như không thể, đều có thể giải quyết được.

Thời buổi loạn thế, yêu ma quỷ quái hoành hành, mạng người còn không bằng chó.

Dương Hề hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, lấy kim chỉ ra may một chiếc đai đeo sát người. Để không bị lộ do bạc gồ lên, nàng còn cố ý tháo bông tứ chỗ khác, nhét thêm vào đai lưng. May mà nàng vẫn nhớ, quan sai năm đó chỉ cướp trang sức bên ngoài, chứ không khám xét người nữ quyến.

Dương Hề liếc nhìn số bạc còn lại, dứt khoát đóng nắp hộp. Sau đó nàng đi lấy hộp trang sức, nàng không thể động tới trang sức trong danh sách đồ cưới.

Theo quy định của triều đình, đồ cưới của nữ tử khi xuất giá sẽ được ghi lại cùng với hôn thư lưu trữ tại nha môn. Nếu trang sức trong đồ cưới bị mất hay mang đi cầm đều phải có biên lai cầm đồ hoặc ghi chép thất lạc. Nếu bây giờ mà làm ghi chép thì quá giả, rất dễ bị người khác nhìn ra vấn đề.

Những gì nàng có thể mang theo, chỉ là đồ trang sức tướng công tặng.

Tính ra thì nàng cũng chẳng mang theo được bao nhiêu đồ trang sức, bèn tìm một chiếc khăn tay, gói đôi hoa tai có thể đem theo lại, chọn thêm mấy miếng ngọc bội có nước ngọc đẹp, cuối cùng lấy thêm vài chuỗi vòng hạt.

Ánh mắt Dương Hề lướt qua chiếc vòng vàng long phượng trong đồ cưới, đây là vàng ròng thật đó, haizz. Nhưng nàng không mang đi được nên chỉ đành ngậm ngùi nhịn đau quay đi.

Dương Hề kẹp ngọc bội dưới một bên nách, dùng chuỗi hạt buộc lại. Sợ buộc chưa đủ chặt, nàng còn cố ý lắc lắc thử, xác nhận không rơi ra mới yên tâm mặc y phục chỉnh tề lại.

Cuối cùng, nàng tháo tóc ra. Tóc nàng vừa đen vừa dày, nàng đổi một kiểu tóc khác, giấu chiếc khăn tay gói khuyên tai vào búi tóc. Nhìn kỹ búi tóc trong gương đồng, thấy không lộ gì, lúc này nàng mới an tâm.

Lúc này đã vào đông, đúng mùa trời trở lạnh. Dương Hề nghĩ ngợi một lát, lôi chiếc áo bông dày nhất ra mặc vào.

Nàng vừa mặc xong thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Vân Nhã hốt hoảng gõ cửa: “Đại nương tử! Lão gia cùng Đại công tử đã trở về!”

Dương Hề hít sâu một hơi, họa lớn của Chu gia là không thể tránh khỏi. Giờ đây lại phải trải qua thêm một lần nữa, giọng nàng vẫn không kìm được run rẩy: “Bọn họ có sao không?”

Vân Nhã cũng run rẩy đáp lại: “Không, không ổn, lão gia không ổn rồi!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc