Dương Hề đã tỉnh lại được một lúc, nàng ngồi dựa lưng yên lặng một mình, lọt vào trong tầm mắt là những món đồ trang trí vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Nàng từng nghe nói về chuyện con người có kiếp trước, cũng từng nghe người xung quanh bàn tán, mỗi lần như thế nàng đều không tin. Giờ thì nàng không thể không tin, bởi vì nàng đã quay về kiếp trước, còn nhớ lại toàn bộ ký ức của đời này ở thời cổ đại.
Dương Hề nhìn ngọn nến đang cháy, ánh lửa hắt sáng cả căn phòng. Ánh mắt nàng rời khỏi ngọn lửa, trong lòng đã có lời giải đáp vì sao mình lại sợ lửa. Thì ra kiếp này của nàng ở cổ đại đã chết trong biển lửa.
Dương Hề nhắm mắt lại, hình ảnh trận đại hỏa hiện lên rõ ràng trong ký ức, sống mũi cay xè, khóe mắt rơi lệ. Nhưng một lần nữa mở mắt, trong mắt nàng không còn chút yếu đuối nào.
Bây giờ không phải lúc yếu đuối. Thời điểm nàng quay lại không tốt, nhà chồng đang đối mặt với họa diệt vong. Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được mà đặt tay lên bụng.
Ở đây có một trong những chấp niệm của nàng, đứa trẻ này mới chưa đầy hai tháng, nàng vừa mới bắt hỉ mạch.
Nghĩ đến đó, Dương Hề lại nhớ tới nguyên nhân mình quay về kiếp cổ đại này.
Nàng từ hiện đại quay về cổ đại là vì một trận hỏa hoạn. Trong chuyến du lịch tốt nghiệp, gặp phải cháy rừng quy mô lớn, ngọn lửa lan rộng khắp núi mấy ngày liền, dù đứng từ xa nhưng nàng vẫn cảm nhận được được cơn đau như thiêu đốt linh hồn. Ngay lúc sắp ngã quỵ, có người đỡ lấy nàng, khi ngước lên, nàng bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông.
Giờ khi đã nhớ lại tất cả, nàng nhận ra người đỡ nàng khi đó chính là tướng công của mình. Sau đó nàng ngất đi, khi tỉnh lại thì đã trở về thời cổ đại.
Dương Hề mím môi, lần quay về cổ đại này chính là đời thứ ba của nàng, vậy còn tướng công thì sao? Trực giác mách bảo nàng rằng, tướng công cũng có cơ duyên giống như nàng!
“Đại nương tử, phòng bếp đã nấu xong cháo rồi ạ.”
Dương Hề cũng không đói, nhưng nghĩ đến hài tử trong bụng liền gọi: “Mang vào đi.”
Cánh cửa bị đẩy ra, Vân Nhã bưng khay cháo cẩn thận bước vào, nhẹ chân nhẹ tay đặt khay xuống rồi nói: “Đại nương tử, để nô tỳ đỡ người dậy.”
Dương Hề lắc đầu, tự mình ngồi dậy. Giờ đây nàng đã không còn tính là người cổ đại thuần túy nữa. Dù quay lại thời cổ đại, nàng vẫn không quên tất cả những gì từng học được ở hiện đại. Một số thói quen cần phải thích nghi nhưng rồi nàng lại thầm cười tự giễu, thích nghi gì chứ, chỉ cần tới ngày mai, Chu gia sẽ không còn là quan gia nữa. Nghĩ đến tương lai đã biết trước, Dương Hề buộc mình phải giữ vững tinh thần.
Vân Nhã quá đỗi quen thuộc với đại nương tử, liền nhận ra nàng có chút khác lạ. Nghĩ đến lão gia, cha chồng của đại nương tử, Chu đại nhân vào cùng vẫn chưa về, chắc chắn đại nương tử rất lo lắng, bèn chủ động tìm cớ cho thái độ của nương tử: “Đại nương tử, lão gia là người tốt chắc chắn sẽ được trời giúp, Đại công tử sẽ bình an đón lão gia về.”
Dương Hề lặng lẽ uống nốt ngụm cháo cuối cùng, không đáp lại. Người tốt được trời giúp? Nàng chỉ biết người tốt thì không sống lâu. Số mệnh của cha chồng đã được định sẵn rồi. Nàng quay về quá muộn, nếu có thể trở về sớm hơn, trước khi cha chồng tiến cung thì đã không bị động như bây giờ.
Vân Nhã âm thầm thở dài, đồng thời cố gắng đè nén nỗi bất an trong lòng. Người hầu trong phủ đều đang xì xào bàn tán, nói rằng Chu gia sắp gặp đại họa, thực ra bản thân nàng ấy cũng thấy sợ.
Dương Hề liếc nhìn Vân Nhã, đây là đại nha hoàn hồi môn đi theo tới Chu gia cùng nàng, vốn nên là một trong những người nàng tín nhiệm nhất nhưng nàng đã trải qua quá nhiều chuyện ly kỳ nên hiện tại, nàng chỉ tin tưởng bản thân: “Vân Nhã, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Vân Nhã không muốn rời đi: “Người cần có người chăm sóc.”
Dương Hề lắc đầu: “Xuống đi.”
Giọng nói đanh thép không cho phép cãi lời.
Vân Nhã hiểu rõ tính khí của đại nương tử, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lệnh, lui ra ngoài.
Sau khi xác nhận Vân Nhã đã đi xa, Dương Hề mới từ từ đứng dậy. Không tình tới đứa bé trong bụng, nàng vẫn còn một trưởng tử. Nàng không vội đi thăm trưởng tử, thằng bé đang ở chủ viện, được mẹ chồng nàng chăm sóc. Trong lòng nàng có quá nhiều suy nghĩ, sợ bị mẹ chồng nhìn ra vẻ khác thường của mình.
Nàng cứ một mình đi qua đi lại trong phòng, nàng cảm thấy kỳ ngộ này quá thần kỳ, chuyển thế lại thêm trọng sinh, cẩn tính ra thì hiện tại đã là đời thứ ba rồi. Chuyện nàng chuyển thế tới hiện đại là để bật hack cho nàng sao? Nàng thậm chí còn cảm thấy bản thân chính là con ruột của ông trời luôn rồi.
Lại nói, nàng chuyển thế đến hiện đại không chỉ có tên không đổi mà dung mạo cũng không có thay đổi gì nhiều.
Ký ức từ từ hồi phục, nàng nhớ lại hết tất cả những chuyện ở kiếp cổ đại, cầm bút viết tên mình, rồi nhìn sang chữ viết đặt sẵn trên bàn, nàng cảm giác như lúc chuyển thế, canh Mạnh Bà mình uống có pha thêm nước, chẳng trách lúc ở hiện đại, nàng luyện chữ bằng bút lông lại thuận tay đến vậy. So sánh chữ viết hai bên mới thấy chẳng có khác biệt gì.
Nàng lại đến trước hộp trang sức, mở ra, bên trong là tất cả các món trang sức của nàng, rồi quay người đi đến đầu giường, nơi có một cái tủ đựng tất cả gia sản của nàng và tướng công.
Kiếp trước, Chu gia bị đánh quá bất ngờ, không kịp trở tay. Lúc bị đuổi ra khỏi Chu phủ, khi đó nàng ngay cả tiền mua thuốc cho trưởng tử cũng không có. Nàng siết chặt chiếc hộp, cảm nhận cơn đau từ đầu ngón tay truyền tới nhưng vẫn không bằng nỗi đau trong lòng nàng.